TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 212 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:10:38
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói đến đây, hạ giọng, ánh mắt mang theo chút sợ sệt:

“Thật thấy cô vấn đề thần kinh, kiểu như ảo giác rối loạn phán đoán . Mỗi tới đều nguyên một chỗ ở quầy bar, ly rượu uống nửa chừng chuyển sang uống nước lọc. Cô chẳng quan tâm ai , cứ lẩm bẩm một , mấy câu kiểu ‘con trai sắp trở về ’. Có của Bùi , trời ạ, suýt rớt ly vì sợ!”

 

Ở Cảng Thành, chuyện nhà họ Bùi ai mà chẳng . Bà cụ họ Diệp vẫn còn sống khỏe mạnh, thế mà dám nhảy nhận con?

 

Lần đó, còn cãi với thu ngân vì nghi định “xù” tiền. Nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của cô , ai cũng nghĩ đang lợi dụng tên tuổi Bùi Hoành Lịch để uống rượu chùa. Cuối cùng, khi c.h.ử.i cho một trận, cô mới ném mấy trăm tệ tiền tip bỏ , còn câu “ nhận , đầu tiên sa thải sẽ là cô”.

 

“Từ vụ đó, cô biến mất một thời gian. Gần đây hiểu bảo vệ để cô vô, đó cô gây chuyện với vệ sĩ của Bùi , quẳng ngoài, từ đó thấy trở nữa.”

 

Cố Ứng Châu hỏi:

“Cô mỗi tới đều chỉ ở quầy bar? Có rời giữa chừng ? Hay mua gì đó?”

 

Trong khi hỏi, Lục Thính An lặng lẽ quan sát vẻ mặt của bartender. Quả nhiên, nở một nụ khinh miệt:

“Mua gì chứ? À , là cô mua nổi gì chứ? Sếp , ngay cả rượu rẻ trong menu cô còn đắn đo, hát cũng dám gọi bài. Chỉ khác chơi thôi. Mà yên tâm, chắc chắn đến nữa , bảo vệ nhớ mặt .”

 

Ba cho rằng Đỗ Ánh Lan c.h.ế.t. Chờ khỏi, họ mới khẽ bàn bạc.

 

Du Thất Nhân nhấp một ngụm rượu nhận xét:

“Xem Bùi Hoành Lịch thật sự liên quan vụ cung cấp ma túy, ít nhất Đỗ Ánh Lan mua hàng từ .”

 

khẩy:

con nhà , một bán, một nghiện, còn nhận tự đào hố chôn .”

 

hung thủ, nhưng mối quan hệ giữa Đỗ Ánh Lan và Bùi Hoành Lịch rõ hơn nhiều. Người phụ nữ hẳn trải qua cú sốc nào đó, hoặc đơn giản là quá nghèo, quá tuyệt vọng và mối liên hệ giữa họ, chắc chắn giả.

 

Điện thoại của Cố Ứng Châu rung lên. Anh mở xem, là tin nhắn từ Phó Dịch Vinh:

 

“Hạ Ngôn Lễ vẽ xong chân dung đàn ông trung niên thường gặp Đỗ Ánh Lan. Không Bùi Phương Triều.”

 

Lục Thính An trầm giọng:

“Đương nhiên . Khi còn họ Bùi, Bùi Phương Triều chỉ là thằng con rể ăn nhờ ở đậu, lấy gan chơi bời đến mức đó.”

 

Du Thất Nhân bật , nâng ly:

“Thích một thì khoe, thích hai thì giấu. Với dạng như Bùi Phương Triều, chỉ cần sơ sẩy là bao công sức tan tành.”

 

Không khí nhẹ nhõm hẳn. Du Thất Nhân lâu uống thoải mái như . Đi thì kiêng, về nhà ngại mặt mũi họ hàng. Nay mời, uống cho hết thì uổng.

 

Cô hào phóng vẫy tay gọi thêm:

“Vừa , để mấy cũng tới đây . Lão đại, nhiều rượu thế hai uống xuể.”

 

Lục Thính An liếc quanh, mỉm bất đắc dĩ. Một phần ba rượu bưng lên, hai phần ba còn đang mang tới.

 

Cố Ứng Châu khẽ, đặt điện thoại xuống bàn, mặc kệ cô nàng.

 

Du Thất Nhân hiểu ý, ranh mãnh, cúi lấy điện thoại:

“Vậy hai tán gẫu , ngoài gọi cho họ.”

 

Trên bàn, đủ loại cocktail đủ sắc màu lấp lánh. Một ly trong đó mang lên lớp rượu vàng nhạt nhỏ giọt như băng rơi xuống đáy ly, tạo thành gợn sóng mờ ảo…

 

Một cảnh yên bình hiếm hoi, khi cơn bão thật sự ập đến.

 

Lục Thính An vô thức nuốt khan, cổ họng khẽ động.

Cậu cứ cảm thấy ly cocktail trông vẻ ngon thật.

 

Ý nghĩ thử lóe lên, tay kìm mà với qua. Ngón tay chạm ly thủy tinh mảnh, thì một bàn tay lớn bất ngờ chụp lấy, mười ngón đan tự nhiên.

 

Lục Thính An: “……”

 

Cậu đầu , quả nhiên đụng ngay ánh mắt bình tĩnh của Cố Ứng Châu. Hai vài giây, vẫn là Lục Thính An mở miệng :

“Em chỉ nếm thử một ngụm thôi mà.”

 

Khóe môi Cố Ứng Châu khẽ nhếch: “Tình trạng dày của em, em ?”

Uống xong ly , bao công sức điều trị đó xem như đổ sông đổ biển.

 

Lục Thính An đuối lý.

Trước đây vốn chẳng hứng thú gì với rượu, nhưng càng cấm, càng thử. Hơn nữa, xuyên đến đây , uống giọt nào, đến mùi vị cồn cũng quên mất.

 

Cậu nhỏ giọng thương lượng: “Chỉ một ngụm nhỏ thôi, phần còn cho .”

 

Cố Ứng Châu nheo mắt, giọng nhàn nhạt: “Một ngụm nhỏ thì còn gọi gì là uống rượu?”

 

Lục Thính An nghẹn họng: “……”

Cậu gạt tay Cố Ứng Châu , lùi , chút dỗi, còn cố tình kéo giãn cách giữa hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/212-2.html.]

 

Cậu Cố Ứng Châu là vì cho , nhưng là một chuyện, chịu ngoan ngoãn là chuyện khác.

 

Thấy như , Cố Ứng Châu nghiêng sát , gần đến mức đầu gối chạm .

“Thật sự uống?”

 

Lục Thính An đáp, chỉ khẽ “hừ” một tiếng trong cổ.

 

Cố Ứng Châu chẳng giận, chỉ từ tốn cầm lấy ly cocktail .

“Nếu chỉ nếm thử, vẫn cách khác.”

 

Lục Thính An nhướng mày, còn kịp hỏi “Cách gì”, thì thấy ngửa đầu, uống nửa ly trong một .

 

Khoan ?

 

Một dự cảm chẳng lành trỗi dậy, vội bật dậy khỏi sofa, nhưng còn kịp tránh, eo bàn tay to siết chặt.

 

Lục Thính An chỉ kịp cảm thấy sức mạnh như kìm sắt, kéo áp đùi . Ngay đó, một nụ hôn nồng nặc mùi rượu ập xuống.

 

như nghĩ, ly cocktail là vị trái cây chua nhẹ như chanh, xen lẫn hương dứa ngọt thanh, và cay nồng của cồn.

 

Cảm giác tê dại từ đầu lưỡi lan , Lục Thính An hôn đến nghẹt thở, phát vài tiếng nghẹn khẽ mà âm thanh càng khiến Cố Ứng Châu điên cuồng hơn.

 

Hai quấn lấy ghế, hôn đến gần một phút. May mà tấm vách pha lê cạnh sofa khá cao, nếu thì đúng là mất mặt.

 

Tiếng giày cao gót từ xa vang lên, Cố Ứng Châu mới chịu buông . Anh chỉnh tóc cho , ngón tay khẽ lau giọt nước bên khóe mắt.

 

“Đã gọi xong .” Du Thất Nhân đưa điện thoại cho , “Bên họ hai mươi phút nữa tới.”

 

“Ừ.” Cố Ứng Châu đáp, giọng khàn rõ rệt.

 

Du Thất Nhân liếc sang Lục Thính An, ánh mắt nghi ngờ:

“Thính An, mặt đỏ thế?”

 

Lục Thính An suy nghĩ: “Nóng.”

Cố Ứng Châu cùng lúc mở miệng: “Say.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Hai giọng đồng thời vang lên. Du Thất Nhân ban đầu chẳng nghĩ gì, nhưng thế … nghĩ nhiều.

 

“Hà,” cô bật , “Hiểu .”

 

Lục Thính An: “……”

Giải thích cũng vô ích, dứt khoát nữa.

 

Du Thất Nhân che miệng run cả vai: “Thì tới đúng lúc .”

 

Khóe miệng Lục Thính An giật giật, :

“Lần là bạn gái cũ của ai thế?”

 

Cậu dứt lời, bên vách sofa bỗng vang lên một tiếng “ưm”. Ba đồng loạt một gã say khướt đang lảo đảo dậy, đổ ập xuống, kéo theo mấy ly rượu rơi vỡ loảng xoảng.

 

May mà ngã , thì mảnh thủy tinh bay tứ tung cũng đủ rắc rối.

 

Du Thất Nhân cúi kỹ khuôn mặt , khóe miệng khẽ co giật sang Lục Thính An:

“Xem đo, là bạn trai cũ của ai nữa đây?”

 

Bên trong tiểu viện Hoa Quỳnh, Hạ Ngôn Lễ mới cất bức tranh vẽ dở thì điện thoại reo lên là của Tiền Lai.

 

Trong danh bạ lưu tên, nhưng dãy khắc sâu đến mức, chỉ cần liếc một cái là nhận ngay.

 

Chuông reo vài tiếng, Hạ Ngôn Lễ cau mày, thấy phiền nên tắt máy.

 

“Ai thế?”

 

Phó Dịch Vinh liếc gương chiếu hậu, tiện miệng hỏi:

“Trễ , ? Hay chở về luôn nhé?”

 

Hạ Ngôn Lễ cần nghĩ cũng từ chối:

“Không cần, chỉ là một cuộc gọi phiền thôi. Anh , Thính An còn đang đợi tranh mà.”

 

Phó Dịch Vinh “” một tiếng, hỏi thêm.

 

Bên , Tiền Lai điện thoại cúp, tâm trạng chùng xuống, bực bội rót thêm một ly nữa, ngửa đầu uống cạn.

Loading...