TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 214 (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:31:04
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Như Sơ thấy Hạ Ngôn Lễ mà còn dám liếc sang Lục Thính An, khóe môi lập tức cong lên, bật lạnh.
Chuyện riêng tư kiểu , cảnh sát cũng xen ?
Hắn bước lên vài bước, giọng như mời mà chẳng khác gì lệnh:
“Đã tới đây , là qua bên bàn bọn uống một ly ?”
Hạ Ngôn Lễ lập tức lắc đầu, chút do dự:
“Không , lát nữa còn việc.”
So với việc lãng phí thời gian cùng Tiền Lai ở mấy nơi như thế , thà dành thời gian cho những chuyện ý nghĩa hơn.
Tổ trọng án sắp tới nhà họ Bùi điều tra, nếu cùng cũng chẳng gây trở ngại gì, thậm chí còn thể học hỏi thêm kinh nghiệm mà giờ tiếp xúc.
Nghĩ đến đó, Hạ Ngôn Lễ cảm thấy chuyện thú vị hơn ở quán bar nhiều.
Hạ Như Sơ chẳng định buông tha.
“Tiểu Lễ, đang cố tình tránh mặt Tiền Lai đấy chứ?”
Giữa chốn đông , thèm giữ thể diện cho , thẳng:
“Vừa nãy gọi điện, về nhà ngủ. Thế mà thấy đây . Giờ bận, chẳng đang kiếm cớ để trốn ? Cậu vì mà Tiền Lai uống say đến mức nào ?”
Ban đầu, giọng vẫn còn bình thản. càng , lời chất vấn càng sắc bén, ngữ khí lạnh lùng khiến ai cũng thấy khó chịu.
Sắc mặt Hạ Ngôn Lễ thoáng chốc trắng bệch.
Lần , Hạ Ngôn Lễ còn lo lắng chuyện hình tượng của trong mắt Tiền Lai nữa. Thứ khiến bận tâm chính là việc đồng nghiệp trong sở thể nghĩ rằng xử lý chuyện riêng cho thỏa.
Giữa chốn đông mà để xảy một màn khó xử thế , đúng là điều chẳng hề mong .
Ánh mắt Phó Dịch Vinh lướt qua Hạ Như Sơ và Hạ Ngôn Lễ, mang theo chút thăm dò.
Anh khẽ lắc ly rượu trong tay, giọng mỉa mai:
“Thì cái cú điện thoại phiền đến, là ?”
Hạ Như Sơ khẽ khựng , ánh mắt trở nên trầm hẳn xuống.
Phó Dịch Vinh tiếp lời, đúng chỗ đau:
“Quả thật là phiền thật, chẳng sai .”
Không khí như đông cứng , sắc mặt Hạ Như Sơ lập tức tối sầm.
Lúc , Lục Thính An dậy. Vị trí của vốn lưng về phía Hạ Như Sơ, từ đầu đến cuối từng ngoảnh lấy một .
Ánh mắt chỉ dừng mặt bàn, giọng bình thản:
“Đi thôi. Còn việc chính .
Hạ Ngôn Lễ, dọn mấy bản vẽ , cùng chúng đến đó.”
Mũi Hạ Ngôn Lễ cay xè, tim thắt một nhịp.
Cũng may, trong tổ hề coi là gánh nặng, ngược , tất cả đều về phía .
Cậu buồn Hạ Như Sơ, chỉ cúi đầu nhanh chóng cất bản vẽ ống đựng, còn cẩn thận lật mặt ngược để ngoài thấy.
Không khí quanh bàn lạnh hẳn. Có ngoài xen như , Phó Dịch Vinh và mấy khác chẳng còn tâm trạng uống nữa.
Họ đẩy ly rượu về phía trong bàn cho khỏi vướng, đồng loạt dậy, lượt bước qua Hạ Như Sơ mà .
Du Thất Nhân và Phó Dịch Vinh , còn Lục Thính An và Hạ Ngôn Lễ chậm hơn vài bước.
Không lấy dũng khí, khi Hạ Ngôn Lễ ngang, Hạ Như Sơ bất ngờ đưa tay định kéo .
còn chạm thì chặn , Lục Thính An phản ứng nhanh hơn một bước, kéo Hạ Ngôn Lễ lưng .
Ánh mắt lạnh như băng, thẳng đối phương:
“Hạ thiếu đang định cản trở cảnh sát việc ?”
Hạ Như Sơ chụp hụt, song chẳng hề thấy ngại, chỉ thu tay đáp trả:
“Lục cảnh sát, Hạ Ngôn Lễ chẳng qua chỉ là hỗ trợ, tính là cảnh sát?”
Lục Thính An nghiêng đầu, bình thản sang hỏi Cố Ứng Châu:
“sếp Cố, cố vấn tâm lý do mời về, tính là cảnh sát ?”
Cố Ứng Châu nhướng mày, đáp gọn:
“Cậu tính thì tính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/214-1.html.]
Giọng thờ ơ, mắt cũng chẳng buồn Hạ Như Sơ lấy một cái.
Trong sở ai cũng chỉ cần là chuyện Lục Thính An , ắt lý do; chỉ cần là yêu cầu của , sẽ đáp ứng hết mức.
Nếu bây giờ đòi cho Hạ Ngôn Lễ một tấm thẻ cảnh sát thật, Cố Ứng Châu cũng sẽ nhờ Kha Ngạn Đống lo xong trong vài phút.
Nhìn hai họ phối hợp ăn ý, Hạ Như Sơ hiểu ngay đá tấm sắt.
Hắn buộc dịu giọng, cố gắng lý:
“Lục cảnh sát, cũng thấy Tiền Lai say đến mức nào đấy.”
Lục Thính An đáp nhàn nhạt:
“Thấy. Rồi ?”
“Hắn uống như là vì Hạ Ngôn Lễ.” Hạ Như Sơ lặp , giọng cứng nhắc. “Chuyện tình cảm của , chẳng nên để họ tự giải quyết ?”
Nghe , Lục Thính An đầu, Hạ Ngôn Lễ bằng ánh mắt đầy ý vị:
“Cậu ở Hoa Quỳnh Tiểu Viện suốt đúng ? Vậy chỉ cần cách mười mấy cây mà khiến say như c.h.ế.t thế ? Là thôi miên ? Hay là bùa? Dạy với.”
Hạ Ngôn Lễ đơ mất mấy giây, mới khẽ nhỏ:
“… chẳng gì cả.”
Biểu cảm ngây ngô đến mức ai cũng thấy thương.
Lục Thính An gật đầu vẻ hiểu:
“Ý là chẳng ai ép, tự uống đúng ?
Thế thì, Hạ , cái câu ‘vì Hạ Ngôn Lễ mà uống rượu’, căn cứ ở ? Nói mãi, cuối cùng hóa là ở kiềm chế, chứ ở những khác.”
Hạ Như Sơ cứng họng, đáp nổi.
Lục Thính An chẳng buồn thêm, chỉ gật đầu chào thẳng.
Hạ Ngôn Lễ theo sát phía . kịp xa, một từ lao ôm chầm lấy.
Tiền Lai, nồng nặc mùi rượu, gục đầu lên vai , cọ qua cọ như một con ch.ó lớn.
Hạ Ngôn Lễ đẩy mấy thoát, đành túm lấy tóc kéo .
Tiền Lai đau đến ngẩng đầu, nhưng tay vẫn giữ chặt buông:
Nam Cung Tư Uyển
“Tiểu Lễ… em tới đón về nhà ? Anh đợi em lâu lắm , giờ mới đến…”
Hạ Ngôn Lễ ôm chặt đến nghẹt thở, giọng run run:
“Tiền Lai, uống nhiều quá … buông .”
Tiền Lai cố tình chơi , ôm chặt chịu buông.
Hạ Như Sơ và Hạ Gia Thanh cạnh chỉ , vẻ mặt khó xử bất đắc dĩ.
Hạ Như Sơ nhanh chóng khôi phục nụ kiểu hồ ly, giọng nhẹ nhàng mà thâm ý với Lục Thính An:
“Lục cảnh sát, là các cứ lo vụ án . Chuyện tình cảm thì cứ để trong cuộc tự giải quyết, đúng ? Hai họ dây dưa thế , chẳng là lãng phí thời gian của cảnh sát ?”
Nghe , Lục Thính An khẽ nhạt, ý chẳng rõ thật mỉa.
Cậu liếc sang Hạ Ngôn Lễ rõ ràng thể đẩy Tiền Lai , nhưng ngại đối phương đau nên cứ chần chừ hỏi một câu đầy ẩn ý:
“Cậu rốt cuộc trúng ở điểm nào ? Là việc gặp chuyện liền mượn rượu giải sầu, là vì chẳng chí tiến thủ, chỉ xin tiền nhà? Nếu là hoài niệm tình cũ… thì đây đối với cũng lành gì.”
Câu dứt, Hạ Ngôn Lễ khựng , gương mặt thoáng cứng .
Ngay cả Hạ Như Sơ và Hạ Gia Thanh cũng sững sờ.
Hạ Như Sơ nhíu mày, giọng lạnh :
“Lục cảnh sát, chia tay thì cũng cần cũ đến ? Cậu đừng quên, ngày xưa cũng từng là kiểu đó đấy.”
Lục Thính An nhún vai, vẻ mặt thản nhiên:
“Ừ, nên mới , cùng một ổ rắn chuột thôi. đúng là thằng khốn, cho nên chẳng ai thích cả.”
Mấy mối tình của , chẳng qua cũng chỉ là qua đường, mấy ai thật lòng.
Chỉ Tiền Lai là may mắn, từng gặp một thật sự chân thành, dịu dàng như Hạ Ngôn Lễ.
Lười tranh luận thêm với hai em nhà họ Hạ, Lục Thính An sang với Hạ Ngôn Lễ:
“Tự giải quyết chứ?”
Hạ Ngôn Lễ chỉ do dự một giây, đó kiên định gật đầu.