TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 214 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:31:26
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thính An kéo Cố Ứng Châu cửa, như lệnh:

“Năm phút. cho năm phút xử lý xong chuyện riêng . Năm phút nữa mà thấy ngoài cửa, chúng .”

 

“Biết !” Hạ Ngôn Lễ đáp nhanh, sốt ruột lay Tiền Lai vài . Cuối cùng nhịn nổi nữa, sang quát hai còn đang :

“Hai còn định đó xem đến bao giờ?! Qua đây phụ một tay chứ!”

Nam Cung Tư Uyển

 

Hạ Gia Thanh: “…”

Hạ Như Sơ: “…”

 

Cái dáng vẻ đột nhiên mạnh mẽ của Hạ Ngôn Lễ khiến hai đều nên giúp nên thôi.

 

Lúc , Du Thất Nhân đang cạnh xe cảnh sát thì chợt nhớ trong phòng nghỉ vẫn còn Bùi Giang Chiêu đang say mềm.

Bọn họ vốn định đến nhà họ Bùi, tiện đường mang luôn “con sâu rượu” theo cũng . Dù , trong nhà họ Bùi, Bùi Giang Chiêu là con ruột của Diệp Kinh Thu; mang theo còn thể giúp họ dễ chuyện hơn.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu cửa, đúng lúc thấy Du Thất Nhân và hai khác vội vàng trong quán.

 

Phó Dịch Vinh quanh thấy Hạ Ngôn Lễ, liền hỏi nhỏ:

“Hạ Ngôn Lễ ?”

 

Lục Thính An hừ nhẹ, giọng dửng dưng:

“Đang giải quyết việc riêng. Khi các mang Bùi Giang Chiêu , nhớ để ý đừng để hai em nhà họ Hạ khó.”

 

Phó Dịch Vinh thuận miệng đáp: “Ờ.”

Nói xong mới chợt nhận gì đó sai sai, tròn mắt Lục Thính An:

“Khoan , bọn định lôi Bùi Giang Chiêu?”

 

Lục Thính An chỉ liếc một cái, chẳng buồn giải thích.

Bởi ngoài Bùi Giang Chiêu , bọn họ còn đó gì khác nữa.

 

Cậu lướt qua Phó Dịch Vinh, sải bước thẳng.

 

Bên ngoài trời lạnh cắt da, Cố Ứng Châu và Lục Thính An đành lên xe chờ.

Cố Ứng Châu ghế lái, bật máy sưởi hỏi như lơ đãng:

“Cho năm phút, em nghĩ ?”

 

Luồng ấm phả lên mặt, nhưng cảm giác đầu tiên là dễ chịu, ngược , khi gió lạnh thổi cứng cả mặt, giờ nóng rát như tê .

Lục Thính An đưa tay xoa mặt, hờ hững đáp:

“Khả năng .”

 

Cậu chắc, chỉ đại theo suy đoán.

Thật Hạ Ngôn Lễ trong năm phút chẳng ảnh hưởng gì đến vụ án.

đối với Hạ Ngôn Lễ mà , năm phút chính là ranh giới giữa việc thoát khỏi cái bóng của Tiền Lai và trở thành chí hướng, mãi chỉ là kẻ dựa dẫm.

 

Tiền Lai là kiểu đàn ông tự cao tự đại, ai cũng chẳng gì.

Trước thật lòng với Hạ Ngôn Lễ, nhưng công nhận, tiền, giờ tỏ vẻ hối cải.

Yêu đương với loại như , thể cảm xúc sẽ tệ.

Vấn đề là Hạ Ngôn Lễ chịu tiếp tục một mối quan hệ chẳng an , cả yêu lẫn bạn bè khinh thường như thế ?

 

“Đưa tay đây.”

 

Thấy ngón tay Lục Thính An đỏ ửng vì lạnh, Cố Ứng Châu chìa tay .

Khi bàn tay nhỏ hơn lọt trọn trong lòng bàn tay , mới tiếp lời:

“Em vẻ để tâm đến Hạ Ngôn Lễ quá nhỉ.”

 

Tay Cố Ứng Châu ấm như lò sưởi.

Giữa mùa đông, ở ngoài về mà vẫn nóng hổi.

Hơi ấm lan , chỉ chốc lát là mu bàn tay Lục Thính An dần ấm lên.

Cậu khẽ thở dài, trong lòng thấy buồn .

 

Mùa đông sưởi tay đúng là dễ chịu thật,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/214-2.html.]

nhưng đến mùa hè chắc giữ cách một chút thôi.

 

Không trả lời, bàn tay to bóp nhẹ má .

Lục Thính An chẳng trốn, để mặc nắn mặt hình “nga~”.

 

Cố Ứng Châu hiếm khi thấy trông ngoan ngoãn, vô hại như thế, liền nhân cơ hội nựng thêm hai cái.

 

Về chuyện “để bụng” Hạ Ngôn Lễ, Lục Thính An thật sự chẳng nghĩ gì đặc biệt.

“Em cũng gì cho .” .

Hạ Ngôn Lễ xem như Bá Nhạc, ơn , nhưng điều kiện để xem là Bá Nhạc là đối phương tài năng thật sự.

Cậu mời Hạ Ngôn Lễ cục cảnh sát vì giỏi vẽ, thể giúp ích cho việc phá án, chứ chẳng hứng lên cứu rỗi một sinh viên mỹ thuật lạc lối nào cả.

 

Trong mắt , mối quan hệ là đôi bên cùng lợi:

Cậu hỗ trợ, Hạ Ngôn Lễ thì công việc và địa vị xã hội.

 

“Còn chuyện khiến chia tay Tiền Lai…” Lục Thính An ngừng , khẽ .

“Ừ thì đúng là em tư tâm thật.

Tiền Lai rảnh rỗi quá, yêu đương như học sinh tiểu học.

Em sợ Hạ Ngôn Lễ ảnh hưởng, về còn nghiêm túc với công việc trong sở.”

 

Người đang yêu là dễ dụ dỗ nhất, lỡ Tiền Lai một câu “Anh nuôi em mà”, Hạ Ngôn Lễ khi thật sự xiêu lòng cũng nên.

 

Ai mà chẳng thích nuôi chứ.

Thật , ngay cả … cũng ngoại lệ.

 

Trong khí ấm áp, Lục Thính An trêu:

“Ghen ? Em còn chẳng để ý bằng một phần của .”

 

Nói , rút tay khỏi lòng bàn tay Cố Ứng Châu, nâng mặt lên, khẽ hôn.

 

Trên đầu lưỡi vẫn còn vị rượu nhè nhẹ.

Cố Ứng Châu uống vài ly, ngoài ly rượu trái cây cuối cùng, những ly khác đều là loại mạnh, mùi rượu môi cay ấm, khiến đối diện dễ dàng say lây.

Trong gian kín, nóng lan , bầu khí cũng trở nên mơ hồ, phảng phất men say.

 

Lục Thính An vốn ngấm rượu,

nhưng đêm nay say thêm vài ,

vì rượu, mà vì .

 

Vài phút , Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương dìu Bùi Giang Chiêu , ném thẳng lên ghế xe cảnh sát. Du Thất Nhân thì xe khác, chung với một kẻ say rượu.

 

Ngay đó, Hạ Ngôn Lễ cũng cúi đầu bước ngoài. Thời gian đúng vượt quá năm phút, cũng chẳng ngắn hơn bao nhiêu.

 

Lục Thính An hạ cửa kính xe xuống, khẽ vẫy tay:

“Bên , ghế .”

 

Hạ Ngôn Lễ vốn còn chút ủ rũ, tiếng Lục Thính An thì lập tức bước nhanh hơn. Cậu mở cửa, ghế , động tác rụt rè.

 

Cảm giác trong xe khác với xe của Tiền Lai, đúng là hai đẳng cấp. Cậu thoáng hâm mộ, thầm hạ quyết tâm: nhất định tự mua cho một chiếc xe như thế, bằng chính sức lực của bản .

 

Trong lúc Hạ Ngôn Lễ bước lên xe, Lục Thính An liếc một .

“Chia tay ?” giọng bình thản, như hỏi khẳng định.

 

Hạ Ngôn Lễ sững, ngẩng đầu đầy kinh ngạc:

“Sao ?”

 

Lục Thính An nhếch môi:

“Nhìn là , dáng vẻ thất tình rõ ràng thế cơ mà.”

 

Mặt Hạ Ngôn Lễ đỏ bừng, cúi đầu, hai tay siết .

“Rõ đến ?”

Loading...