TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 215 (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:26:14
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người hầu từ bếp mang một bình nước ấm, mới định pha , Diệp Kinh Thu phất tay bảo dừng.

 

“Cô xuống . Dặn về phòng, đừng tùy tiện đại sảnh nữa.”

 

“Vâng, thưa phu nhân.” Người hầu cúi đầu đáp, lễ phép ôm ấm lui .

 

Trên mặt cô vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể thấy cuộc chuyện giữa Diệp Kinh Thu và Lục Thính An. trong lòng như lửa đốt tò mò đến mức gần như nổ tung. Cô hối hận vì ở đây quá nổi bật, cũng trách Lục Thính An còn chịu hết bí mật . Giờ về phòng, tối nay chắc khỏi ngủ yên.

 

, cô vẫn ngoan ngoãn rời , tiện tay kéo theo mấy hầu khác trong bếp cùng về.

 

Khi chắc chắn trong đại sảnh còn ai ngoài hai , Diệp Kinh Thu mới sang Lục Thính An, giọng trầm xuống:

“Cảnh sát Lục, ý gì?”

 

Lục Thính An ngẩng đầu, hai tay đan đặt lên đùi. Cậu quan sát kỹ nét mặt Diệp Kinh Thu thoạt là nghi hoặc, nhưng sâu trong ánh mắt, rõ ràng chút bất an.

 

Khi con rơi hoảng loạn, họ thường vô thức nhiều hành động kỳ quặc như Diệp Kinh Thu hiện giờ. Bà tự tay rót , tay cầm ấm run nhẹ, nước nóng đổ cũng lắc lư theo.

 

Lục Thính An chiếc sofa đơn, kích thước thực đủ cho hai , chỉ là hai đàn ông cùng chuyện thì sẽ trông … mờ ám.

Cố Ứng Châu liếc mắt trống nhỏ bên cạnh , cuối cùng vẫn chọn cạnh xuống.

 

“Lão Phu nhân Diệp trông khỏe lắm,” Cố Ứng Châu như thể vô tình lên tiếng, “hai ngày nay mất ngủ ?”

 

Diệp Kinh Thu khổ một tiếng, gương mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi:

“Nhà xảy chuyện thế , ai mà ngủ cho yên .”

 

Cố Ứng Châu giọng đều đều:

“Mất ngủ thì còn bình thường. động tác pha của bà cứng đờ, thể là tâm lý căng thẳng khiến cơ thể phản ứng theo. Nếu thời gian, bà nên gặp bác sĩ tâm lý để giải tỏa một chút.”

 

Lời đó khiến Diệp Kinh Thu động lòng.

“Thật mấy hôm nay cũng thấy khó chịu. Chuyện của Hoành Lịch, chuyện công ty, đều đè nặng đến nghẹt thở. nhiều năm nay ít ngoài, cũng chẳng mấy bạn bè, chẳng tìm bác sĩ nào mới đáng tin.”

 

Du Thất Nhân bên cạnh chớp mắt một cái, :

“Xa tận chân trời, gần ngay mắt thôi.”

 

Diệp Kinh Thu còn hiểu hết lời cô thì Du Thất Nhân chỉ thẳng về phía Lục Thính An:

“Ngồi mặt bà đây, cảnh sát Lục là chuyên gia tâm lý giỏi nhất của sở chúng . Nếu bà cần chia sẻ, tìm là đúng đấy.”

 

Diệp Kinh Thu mím môi, ngón tay khẽ siết . Nói hết tâm sự với cảnh sát? Chẳng tự rước thêm phiền phức .

 

Lục Thính An cũng ép. Cậu chỉ bình tĩnh bà, giọng nhẹ nhưng mang theo lực nén:

“Có vẻ như phu nhân Diệp mấy hứng thú với bí mật mà nhắc đến?”

 

Khi đến “bí mật”, phản ứng đầu tiên luôn là tò mò. Đặc biệt là khi bí mật đó liên quan trực tiếp đến chính họ.

 

Diệp Kinh Thu cư xử lạ: hết rót , Cố Ứng Châu khéo léo chuyển hướng sang chuyện sức khỏe tinh thần. Không rõ là vì quá quan tâm đến bản thật, cố tình kéo dài thời gian để tránh điều sắp .

 

Dù là khả năng nào, cũng đủ chứng minh một chuyện bà Lục Thính An đang nhắc đến điều gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/215-1.html.]

Diệp Kinh Thu nhanh chóng nhận : cảnh sát đang nghi ngờ . Bà khựng vài giây, lập tức lấy bình tĩnh, khẽ nở nụ gượng, giọng nhẹ nhàng:

“Cảnh sát Lục, đến Phương Triều. Ông nhiều năm… Trong nhà, từ đến hai đứa nhỏ, chẳng ai dám nhắc mặt . Còn … đến giờ vẫn thể chấp nhận chuyện ông mất, nên…”

 

Bà cúi đầu, trông như một vợ vẫn còn đang đau khổ vì mất chồng.

 

Chỉ là Bùi Phương Triều c.h.ế.t bảy, tám năm . Thời gian đủ dài để xoa dịu bất kỳ vết thương nào. Cho dù khi đó đau đớn đến , Diệp Kinh Thu bây giờ cũng giống một nguôi ngoai.

 

Lục Thính An vạch trần, chỉ thuận lời tiếp:

“Bà và ông Bùi tình cảm lắm nhỉ?”

 

Diệp Kinh Thu do dự gật đầu:

“Chúng sống với nhiều năm, hiếm khi cãi vã. Người ngoài , chứ trong nhà ai cũng rõ. Phương Triều là đàn ông duy nhất trong đời . trân trọng ông , còn ông thì tôn trọng . Chỉ là…” giọng bà nghẹn , “ ngờ ông đột ngột như , để một . Đến giờ, vẫn cảm giác như ông cả. Nếu ông còn sống, chắc một đối mặt với những chuyện của Hoành Lịch .”

 

Diệp Kinh Thu đưa tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.

Hai ngày gặp, bà gầy thấy rõ, các khớp ngón tay khô và gầy như cành cây khô.

 

“Giờ chỉ tự an ủi rằng… ít nhất hai cha con họ, ở bên thế giới, cũng cô độc.”

 

Du Thất Nhân , trong lòng thầm c.h.ử.i một câu.

Không chỉ là “ cô độc” , bây giờ cả ba nhà họ Bùi đều đoàn tụ mồ .

 

Mà qua phản ứng của Diệp Kinh Thu, xem vẫn Đỗ Ánh Lan c.h.ế.t.

 

Nam Cung Tư Uyển

Lục Thính An câu với giọng bình thản, chẳng hề để ý đến cảm xúc đau thương của Diệp Kinh Thu, cũng ý định đổi chủ đề.

Ngược , tiếp tục truy hỏi:

“Ông Bùi khi còn sống, thường xuyên về nhà ?”

 

Biểu cảm mặt Diệp Kinh Thu khẽ biến trong thoáng chốc, nhưng nhanh bà lấy bình tĩnh như thể từng gì xảy .

bằng ánh mắt khó hiểu, pha chút mỉa mai:

“Cảnh sát Lục, ngoài là cảnh sát, còn là chủ nhà họ Lục, loại chuyện chắc cũng hiểu chứ? Doanh nhân mở công ty, công việc bận rộn như , ai rảnh rỗi ngày nào cũng về nhà.”

 

“…”

Lục Thính An cau mày.

Thực , về chuyện , bao nhiêu kinh nghiệm. Cha , Lục Trầm Hộ, giống hầu hết doanh nhân khác.

 

Từ ngày còn trẻ, Lục Trầm Hộ lao lực việc chỉ vì cho vợ con một cuộc sống đủ đầy. Ông coi gia đình là ưu tiên hàng đầu, công việc chỉ là thứ phục vụ cho điều đó. Khi còn sống, dù bận đến , cha cũng luôn về nhà 9 giờ tối. Có khi tăng ca, ông vẫn báo , thậm chí còn về ăn cơm với vợ mới công ty.

Sau khi vợ mất, ông dồn hết tình thương cho con trai, quan niệm duy nhất của ông bao giờ đổi “, tình ở đó”. Một đàn ông thường xuyên về nhà, dù ngoại tình, cũng chẳng thể khiến nhà cảm nhận sự quan tâm thật sự.

 

, khi Diệp Kinh Thu lấy ví dụ chồng để cho “doanh nhân nào cũng thế”, Lục Thính An thể đồng tình.

Cậu bỏ qua lời giải thích của bà, thẳng trọng điểm:

“Nói cách khác, ông Bùi thường xuyên ở nhà?”

 

“Chỉ thỉnh thoảng thôi.” Diệp Kinh Thu đáp, “Mỗi công tác hai, ba ngày. cũng rõ lắm, vì nhiều khi ông về muộn, ngủ .”

Bà khẽ nhíu mày: “Cảnh sát, các cứ nhắc đến ông mãi ? Những chuyện đau lòng đó, thật sự nhớ .”

 

Diệp Kinh Thu cầm ly , khẽ thổi, như thể thổi cảm giác ngột ngạt đang bao trùm.

Thấy bà bắt đầu né tránh, Lục Thính An dứt khoát thẳng vấn đề:

 

“Bà Diệp, Bùi Hoành Lịch là con Bùi Phương Triều với phụ nữ khác.”

Loading...