TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 222 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:54:49
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Ứng Châu khom , nhặt chiếc chìa khóa trong chậu hoa lên. Quả đúng là chìa khóa của quản gia Bùi. Anh cắm ổ, tốn bao nhiêu sức mở cửa.
Vừa kéo cửa , một luồng mùi ẩm mốc trong gian kín từ lâu lập tức ập mặt. Nhiệt độ trong nhà cao hơn bên ngoài đôi chút, chắc do quản gia Bùi rời mà mở cửa sổ thông gió.
Cố Ứng Châu đành nhịn lấy một , mùi hương “ổ chăn của già” xộc thẳng mặt, nhíu mày, đầu với Lục Thính An:
“Anh . Em ngoài đợi một chút nhé?”
Lục Thính An do dự, lắc đầu:
“Đi cùng .”
Thực mùi hành lang cũng chẳng khá hơn là bao. Tòa nhà cũ từng tầng một đều cửa sổ, kiểu thang bộ cũ kỹ, cả khu chỉ dựa cánh cửa nửa mở ở tầng một để thông khí. Mùi cầu thang đến mức gây buồn nôn, nhưng luôn phảng phất hỗn tạp mùi rác sinh hoạt và tàn dư đồ ăn.
Hơn nữa, bà hàng xóm dường như hứng thú với phòng của quản gia Bùi. Cửa mở mà bà còn , cứ cách đó vài bước, lén lút trong. Lục Thính An vốn chẳng nhà Bùi quản gia, nhưng càng dây dưa chuyện với bà .
Cố Ứng Châu lấy một chiếc khăn tay trong túi, gấp đôi , đưa cho Lục Thính An, bước .
Lục Thính An dùng khăn tay che mũi miệng; ngay lập tức mùi ẩm mốc bằng hương bột giặt sạch sẽ. Cậu dễ chịu hơn nhiều, liền nhấc chân theo .
Thấy hai còn gì , sắc mặt bà hàng xóm khựng :
“Ê, từ từ , còn chuyện .”
Lục Thính An đang dùng chân đẩy cửa thì khựng :
“Chuyện gì?”
Bà mỉa:
“Chuyện Bùi Vĩnh giấu chìa khóa chậu hoa là vô tình phát hiện khi chuẩn tản bộ. Ông . Hàng xóm quê giờ cũng chẳng nghĩ đến chuyện lấy. Hôm nay chỉ vì hai nên mới giúp. Cho nên…”
Lục Thính An liền nở nụ hiểu ý:
“Biết . Việc cô giúp tìm chìa khóa, bọn sẽ với chú Bùi.”
Thấy bà thả lỏng, chỉ trong phòng:
“Vậy chúng . Chờ khi gặp , nhất định sẽ với chú Bùi là cô bạn mua nhà.”
Bà lập tức vui mặt, gật đầu lia lịa.
Lục Thính An lúc mới đóng cửa . ngay, mà qua mắt mèo vài giây.
Ngoài cửa, bà hàng xóm khi họ đóng cửa về ngay. Bà cúi xuống chằm chằm khung cửa một lúc, mặt đất. Thấy nền còn ít bột thạch cao rơi sót, bà dùng mũi chân đá vài cái, hất hết xuống cầu thang hoặc những chỗ khuất mới bỏ .
Nhà bà ngay đối diện. Đợi bà mở cửa bước nhà, Lục Thính An mới lạnh mặt rời mắt khỏi mắt mèo.
Động tác dọn dấu vết thuần thục như , là “ từng động chìa khóa” thì chẳng thuyết phục ai. với kiểu tính toán vụn vặt của bà , cũng đến mức chuyện tổn hại ai. Cùng lắm là kéo đến xem nhà, hóng chuyện dân cư.
Còn tại bà chắc chắn Bùi Vĩnh sẽ bán nhà? E rằng cũng do chính miệng Bùi Vĩnh . Con trai ông thực vật, chữa trị cần tiền như cái hố đáy. Căn hộ tuy vị trí , nhà , nhưng dù cũng là một căn nhà. Gần đây chính phủ cứ nhắc chuyện “đập cũ xây mới”, khu trong phạm vi chỉnh trang, giá nhà càng tăng.
Bùi Vĩnh hẳn từng động ý định bán nhà, chỉ là khi tạm vay ít tiền từ Diệp Kinh Thu, ý định tạm gác . bà hàng xóm đối diện thì vẫn nhớ.
Có bà thực sự định giới thiệu “bạn mua nhà” thì khó . nếu lợi, chắc chắn bà chẳng để tâm nhiều như .
“Thính An.”
Từ phòng khách, Cố Ứng Châu gọi.
Lục Thính An đáp , bước qua.
Cố Ứng Châu kéo rèm, mở cửa sổ, vẫy tay:
“Lại đây . Một lát nữa mùi trong phòng sẽ tan.”
Lục Thính An gì, tới, mắt vẫn đảo nơi.
Nhà của Bùi Vĩnh mặt hướng nam, đón nắng . Dù diện tích nhỏ nhưng nhiều ô cửa, mở là gió thông suốt cả phòng.
Không khí trong phòng mát hơn nhiều, nhưng nhiệt độ cảm giác lạnh hơn mấy độ, thậm chí còn lạnh hơn cả bên ngoài, chẳng rõ vì , chỉ thấy rờn rợn một cách khó hiểu.
Lục Thính An âm thầm kéo cao cổ áo khoác, thu cằm trong như để tránh khí lạnh lẫn cảm giác khó chịu mơ hồ trong phòng.
Phòng khách lớn mà bày biện đủ thứ. Hai chiếc sô pha, bàn gỗ cũ, kệ TV, thêm cái tủ giày cao sát cửa… chiếm gần nửa diện tích. Mép sô pha và mặt tủ đều chất đầy đồ lặt vặt, khiến gian càng chật chội.
Cũng may giữa kệ TV và bàn còn chừa một lối nhỏ đủ cho qua. Ban công bé tí phơi vài món quần áo giặt từ lúc nào, gió lạnh hất qua hất . Cũng chẳng nhiều đồ, chỉ chậu giặt đồ và mấy chậu cây khô héo từ lâu, rõ là giống gì.
“Cố Ứng Châu, qua đây xem cái .”
Đứng cửa thông ban công, Lục Thính An ngẩng đầu chỉ lá bùa dán khung cửa:
“Anh thấy lá bùa lạ ? Nhìn cứ thấy khó chịu.”
Cố Ứng Châu ung dung bước tới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/222-1.html.]
“Cả phòng khách … vốn khiến thấy thoải mái.”
Hơn mười phút , đạo trưởng Thành Huyền chạy đến lầu. Đeo một cặp kính gọng đen tròn, ông ngẩng đầu lên, lấy điện thoại gọi cho Lục Thính An.
Điện thoại reo hai tiếng bắt máy.
“Lục tiểu thiếu gia, ở tầng mấy?” Thành Huyền hỏi, giọng lễ phép.
Lục Thính An đáp:
“Ông lên đây . Gõ cánh cửa mà ông thấy… hợp mắt nhất. Nghe thấy tiếng gõ, sẽ mở.”
Nói xong, cúp ngay.
Bên Thành Huyền còn xong, chỉ kịp thở dài một bất lực.
Cái tiểu thiếu gia … đúng là còn đang thử thách ông.
Dù thì Thành Huyền cũng là đạo sĩ chính tông, dạng bày quầy xem bói vỉa hè kiếm tiền. Đã “ đề” thì đương nhiên ông đón lấy.
Đẩy kính lên sống mũi, ông bước cửa tầng một. Vừa hành lang, rõ ràng cảm thấy khí lạnh hơn ngoài trời một chút.
Hai phút , Lục Thính An tiếng gõ cửa.
Cố Ứng Châu ở huyền quan nửa phút, qua mắt mèo thấy một đàn ông đeo kính, mặc bộ đạo bào dễ nhận là đạo sĩ. Anh nhướng mày, mở cửa.
Thành Huyền bước tới, ngay cửa mà còn phấn khởi sang cửa sổ vẫy tay với Lục Thính An:
“Lục tiểu thiếu gia, thất vọng chứ?”
Lục Thính An chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì, như thể đoán chắc ông sẽ tìm đúng cửa.
“Đạo trưởng, ông xác định đây là nhà quản gia Bùi?”
Thành Huyền xuống đất. Trước cửa đặt thảm, cũng chẳng gì che chắn. Ông thử hỏi:
“… cần đổi dép gì khi ?”
Nam Cung Tư Uyển
“Không cần.” Cố Ứng Châu nghiêng , chừa chỗ cho ông , “Đây hiện trường vụ án.”
Ban nãy bọn họ xem xét qua một lượt. Không thấy manh mối đáng nghi, nhưng cảm giác trong phòng thì vẫn kỳ lạ. Vốn định kiểm tra cả hai phòng ngủ, nhưng Thành Huyền tới quá nhanh, đành để ông tính tiếp.
Nghe Cố Ứng Châu nơi hiện trường vụ án, Thành Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Dù nghề của ông vốn thường xuyên tiếp xúc với đủ thứ mà bình thường chẳng dám gần, xét cho cùng đạo sĩ cũng là con , gặp hiện trường thật sự thì vẫn kiêng dè vài phần.
“Không hiện trường vụ án, nhưng âm khí nặng.”
Vừa bước , Thành Huyền lẩm bẩm một câu. Khi thấy Lục Thính An , ông mỉm , lịch sự đáp câu hỏi đó:
“Cậu hỏi tìm căn đúng ? Là nhờ cái cây đặt ngoài cửa.”
Lục Thính An nghiêng đầu:
“Cây phát tài đó?”
“Phát tài?” Thành Huyền nhắc , đầy khó hiểu.
“Cái đó cây phát tài. Đó là La Hán tùng. Tiểu thiếu gia , lá phát tài to, bẹt; còn La Hán tùng thì mọc thành từng chùm, lá nhỏ, từng chục chiếc dày lên ở một cành khô. Đứng cửa là loại đó đấy.”
Không ảo giác , nhưng mỗi Thành Huyền gọi là “tiểu thiếu gia”, Lục Thính An luôn cảm giác ông lẫn chút giọng… châm biếm.
Thành Huyền quan sát cách bài trí phòng khách tiếp tục :
“La Hán tùng là loài cây xanh quanh năm, tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ. Từ xưa các quan đều trồng La Hán tùng trong sân để cầu quyền lực vững bền. Nhiều chùa chiền bây giờ vẫn giữ những cây trăm năm tuổi trấn trạch thụ.”
“La Hán tùng đặt phương vị Đông Nam thì vượng tài, Tây Bắc lợi cho sức khỏe; đặt cửa thì ngăn sát khí. Chủ nhà để thẳng cửa, hướng về lối thang bộ rõ ràng là để chắn sát khí. Mà đến sát khí… phong thủy căn đúng là . Lục tiểu thiếu gia, với thể chất của thì nhất đừng ở đây lâu.”
Lục Thính An chỉ sang Cố Ứng Châu:
“Anh vẫn đây mà.”
Chỉ một câu mối quan hệ hai cận hơn nhiều. Thành Huyền là hiểu ngay. Điều đó đúng là lợi cho Lục Thính An nhưng Cố Ứng Châu cũng là , thể bao che mãi.
Thành Huyền kiên nhẫn khuyên:
“Thể chất Cố thiếu khác thường, dương khí mạnh do bát tự sinh thần, tâm tính ngay thẳng. Đứng cạnh thì đúng là tác dụng hộ khí. hộ khí cũng cần điều kiện. Căn âm khí quá nặng, chỉ đủ sức giữ vững từ trường quanh , còn dư dương khí để bảo vệ .”
Nói , xuất phát từ lòng , Thành Huyền lấy từ một thanh kiếm gỗ đào nhỏ.
“Lại đây, Lục tiểu thiếu gia.”
Ông vẫy tay.
“Cầm tạm cái . Có còn hơn ít nhất cũng ngăn chút sát khí.”