TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 224 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-24 05:58:22
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Ứng Châu cho Lục Thính An bước phòng chứa đồ, Lục Thính An cũng thật sự , chỉ xa xa ở phòng khách sang. Thành Huyền đống đồ bên trong cũng vô cùng kiêng dè. Theo lời ông , mớ trận pháp Bùi Vĩnh thuê bày , về mặt đạo thuật thuộc dạng lợi hại. Dù trong đó nhốt một bé gái chỉ mới vài tuổi, lúc đầu mang theo bao nhiêu oán khí, nhưng quanh năm suốt tháng tra tấn như , hận ý tích là chuyện quá bình thường.

 

Chỉ cần Cố Ứng Châu mở miệng nhắc đến, thì đương nhiên ông càng tránh xa nơi càng .

 

Tuy nhiên, Thành Huyền cũng gì. Ông tụng xong mấy câu Vãng Sinh Chú nơi đặt chiếc bình tro cốt, mới cho phép Cố Ứng Châu động đến nó.

 

Đứng nép ngoài cửa, ông vẫn trầm giọng căn dặn:

“Đã đụng cái bình , thì nhất hãy lo hậu sự trong vòng ba ngày, để cô bé xuống mồ yên . Thứ mà còn thấy ánh mặt trời, đối với c.h.ế.t sống đều ảnh hưởng. Trận pháp phá , nhẹ thì vong linh siêu thoát , nặng thì biến dị, hại .”

 

Cố Ứng Châu chọn một cái rương ít đồ nhất, lấy mấy cuốn tranh liên , cẩn thận đặt chiếc bình trong, dùng bìa cứng niêm miệng hộp.

 

Những lời Thành Huyền , chỉ tin một nửa. Chuyện oan hồn lấy mạng vốn lưu truyền từ lâu, thật sự thêm thắt đủ kiểu mà thành. Nếu những vong linh c.h.ế.t t.h.ả.m thật khả năng mang oán khí tìm đến hung thủ, thì cảnh sát như bọn họ chẳng thành vô dụng ? Đã thế còn nhiều kẻ g.i.ế.c vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ.

 

, một câu Thành Huyền đúng: tro cốt phát hiện thì thể tiếp tục để nó kẹt trong căn phòng chứa chật chội thêm nữa. Người khuất chỉ cần chôn cất t.ử tế, mà sự thật cũng phơi bày. Chỉ khi tất cả sáng tỏ, họ mới thể yên lòng mà xuống.

 

Những thứ khác trong phòng chứa đồ, Cố Ứng Châu đều động đến. Ngoài bình tro cốt , chỉ lấy thêm một lọ nhỏ đang cắm trong lư hương.

 

Chiếc lọ đen tuyền, vẽ những hoa văn kỳ quái bằng mực bạc. Thoạt chẳng gì đặc biệt, nhưng việc nó đặt trong lư hương thì đáng ngờ. Lư hương hề cắm nhang, bên trong chỉ một đống giấy đốt còn sót tro tàn, phần vụn nát, phần còn vương vài mảnh cháy dở. Chiếc lọ như dựng, như chôn xuống phần tro, đặt ngay chính giữa, khiến ai cũng khó mà suy nghĩ nhiều.

 

Hơn nữa, Thành Huyền từng : nếu trận pháp vận hành thành công, giữ một phần da hoặc tóc của c.h.ế.t.

 

Điều đó khiến Cố Ứng Châu thể để tâm. Nếu thực sự tóc da giữ , thì đó chính là mấu chốt để xác định phận cô bé – một bằng chứng vô cùng quan trọng.

 

Mười mấy phút , Lục Thính An và Thành Huyền cùng rời khỏi nhà Bùi Vĩnh.

 

Đứng cửa, ánh mắt Lục Thính An lướt qua cây tùng La Hán cạnh bậc thềm, giữa mày nhíu .

 

Cậu sang cái rương trong tay Cố Ứng Châu:

“Như … thật sự chứ? Có cần tìm gì che ?”

 

Cậu cũng am hiểu chuyện mai táng, nhưng đời từng tham gia một hai tang lễ, vẫn nhớ rõ tro cốt và di ảnh tuyệt đối gặp ánh nắng. Bình thường đều che dù.

 

Cố Ứng Châu cũng chắc chắn:

“Đặt trong rương, chắc tính là nắng chiếu trực tiếp chứ?”

 

“Như thế nào tính.” Thành Huyền thở dài. “Đứa nhỏ đúng là khổ. Nhiều năm như an đành, đến lúc còn chịu chậm trễ.”

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu , nhưng chẳng ai tìm lý do phản bác. Tình hình mắt đúng là còn lựa chọn hơn.

 

Tiếng bước chân vang lên cầu thang Dư Bổn Nghiệp bước xuống vài bậc thì lên.

 

Vừa cởi áo khoác da, để bên trong chiếc hoodie đơn bạc. 

 

Trước khi hai kịp phản ứng, chiếc áo khoác đen Dư Bổn Nghiệp quăng sang. Áo vẽ một đường cong gọn gàng trong trung, rơi xuống đúng cái rương trong tay Cố Ứng Châu.

 

Dư Bổn Nghiệp nhếch môi :

“Thế là . Đều màu đen hết, che cũng giống .”

 

Thành Huyền trợn mắt cực nhẹ, gần như nhận .

 

Ông từng ai đưa tang mà dùng đại một cái áo khoác để che như . tình huống hôm nay đặc biệt, cái áo để dùng cũng xem như kết quả .

 

Cố Ứng Châu Dư Bổn Nghiệp:

“Xe đỗ ở đầu phố. Để bình lên xe xong trả áo cho .”

 

Dư Bổn Nghiệp chỉ nhún vai:

“Chỉ là cái áo thôi. Đầu phố với đây cũng cách, mà trong tiệm còn khách đợi sửa xe. Sếp Cố đừng khách sáo, dịp trả là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/224-1.html.]

 

Nói vẫy tay, mang giày bước rầm rầm xuống cầu thang.

 

Cố Ứng Châu vốn định đổi áo khác trả , nhưng chạy quá nhanh. Dưới lầu liền vang lên tiếng xe máy đẩy ngoài nổ máy.

 

Chỉ đến lúc đó mới chịu từ bỏ.

“Đi thôi.” Cố Ứng Châu với hai bên cạnh. Có chiếc áo che lên cái rương, cảm giác bất an trong lòng bọn họ cũng giảm đôi chút.

 

Thành Huyền chỉnh đạo bào, lấy điện thoại từ túi quần .

gọi đồ đến đón. Cố thiếu, Lục tiểu thiếu gia, nhớ lời . Trong vòng ba ngày lo xong chuyện . Nếu gì trục trặc, tiểu thiếu gia cứ gọi, sẽ đến giúp.”

 

Lục Thính An gật đầu cảm ơn.

 

Nam Cung Tư Uyển

Dù là ăn, Thành Huyền tính tình chân thành, tuy chút khéo léo kiểu buôn bán, nhưng vẫn là việc đàng hoàng và chăm sóc khách quen.

 

“Các .” Ông phất tay, “ đây chờ, tiện thể quan sát thêm.”

 

Cố Ứng Châu gì, chỉ hiệu với Lục Thính An, cả hai rời theo hành lang.

 

Ngõ nhỏ nhiều nhà cũ, để che mưa, các tầng đều lắp thêm mái hiên xanh lam. Mái hiên chút hiệu quả chắn sáng, nên Cố Ứng Châu bận tâm trong tay đang giữ thứ quan trọng, chọn hành lang.

 

Lục Thính An theo thói quen cạnh , nhưng Cố Ứng Châu khuyên tránh:

“Em ngoài nắng. Tô Bỉnh Sơ , sức khỏe em kém là do thức đêm nhiều, phơi nắng. Cơ thể vốn yếu, còn tự tệ hơn. Phơi nắng bổ canxi, em tranh thủ mà phơi thêm.”

 

Lục Thính An bĩu môi, cãi . Thế là một mái hiên, một ngoài nắng, giữa họ cách đúng một bậc thang – giống như ranh giới sáng và tối.

 

Đi một đoạn, khi Thành Huyền còn thấy họ qua đám đồ phơi, Lục Thính An mới mở miệng hỏi điều nghi ngờ trong lòng:

 

“Giữa và Dư Bổn Nghiệp, chỉ chuyện bắt , giúp tìm việc khi tù thôi ? Em cứ cảm thấy giữa hai còn gì khác, nhưng .”

 

Cố Ứng Châu ngờ còn nhớ chuyện , khóe môi thoáng cong:

“Em hứng thú với quá khứ của đến ?”

 

Nghe ý trêu chọc, Lục Thính An khựng bước giây lát, nhưng nhanh chóng đuổi theo.

 

“So với , em còn thấy tên thể sửa xe lẫn mở khóa như thú vị hơn. Em chỉ cảm thấy vô duyên vô cớ giới thiệu việc cho ai, mà Dư Bổn Nghiệp cũng dễ dàng coi là ‘ánh sáng đời ’. Việc từng trại giam… đối với trẻ mà vẫn là vết nhơ.”

 

“Cậu gì đáng để em suy nghĩ sâu xa.” Nụ bên môi Cố Ứng Châu thu , dường như nhắc đến Dư Bổn Nghiệp.

 

Thấy im lặng, Lục Thính An bèn bước lên bậc thang, định vượt qua.

 

Cố Ứng Châu khẽ tặc lưỡi, ôm cái rương né sang bên, khuỷu tay kéo , đẩy trở xuống.

 

“Muốn thì .” Anh bất đắc dĩ. “ em thông minh quá cũng chuyện . Dấu vết gì cũng thoát mắt em.”

 

Lục Thính An hừ nhẹ:

“Biết là . Hỏi gì thì trả lời cho đàng hoàng.”

 

Cố Ứng Châu liếc một cái, ánh mắt đầy cưng chiều.

 

Thì , khi bắt Dư Bổn Nghiệp vì tội trộm cắp, Cố Ứng Châu từng gặp một ở bờ con sông gần trường.

 

Hồi đó, Cố Ứng Châu thích ở lì trong trường. Thời đại học, ngoài l..m t.ì.n.h nguyện viên. Sở cảnh sát khi bận rộn sẽ cần hỗ trợ hậu cần, cũng coi như cho sinh viên ngành cảnh giáo cơ hội trải nghiệm công việc thực tế. Trên đường từ sở cảnh sát trở về trường, ngang qua bờ sông, gặp Dư Bổn Nghiệp.

 

Lúc đang giữa mùa hè. Con sông rộng , nước mát lạnh, ít đang rửa chân, bơi lội đó, mà đông nhất vẫn là đám nhóc con nghịch ngợm.

 

Gặp đúng mùa mưa, nước từ thượng nguồn đổ xuống cuồn cuộn, dòng chảy cực kỳ xiết. Dưới lòng sông đá lớn đá nhỏ tạo thành các khe, hình thành dòng nước ngầm. Có vài đứa trẻ đang nghịch nước dòng xoáy đó cuốn trúng chân, kéo tuột xuống.

Loading...