TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 225 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-25 05:17:50
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Kinh Thu đến bệnh viện trong bộ dạng cải trang cực kỳ kỹ lưỡng. Bà mặc một chiếc áo phao dày cộp, rộng thùng thình để che dáng ; cổ áo dựng lên che nửa khuôn mặt. Trên mặt thì bịt khẩu trang kín mít, thêm kính râm và mũ lưỡi trai chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Vừa đến quầy đăng ký, bà thúc giục y tá ở đó cho khám với bác sĩ nội khoa giỏi nhất. Nhìn bộ dạng bịt kín như đặc vụ, y tá cũng hoảng, đành xếp bà khám của Tô Bỉnh Sơ.
Không sai, Diệp Kinh Thu là kiểu đặc biệt coi trọng mạng sống của . Đã khám bệnh thì đến bệnh viện nhất trong thành phố, chính là bệnh viện Trung tâm. Ở đây, Tô Bỉnh Sơ nổi tiếng là bác sĩ trẻ tài năng nhất: bố và ông nội lượt là viện trưởng đương nhiệm và viện trưởng tiền nhiệm. Bản tuy tạo kỳ tích y học nào, nhưng chẳng ai nghi ngờ “gen” của gia đình cả, ai cũng tin sẽ vượt qua thế hệ .
Cầm phiếu khám mang tên Tô Bỉnh Sơ, Diệp Kinh Thu lập tức vội vàng lên lầu.
Phía quầy, hai y tá theo bóng dáng cô liếc đầy nghi hoặc. Một nhỏ giọng than thở:
“Vị … gì ? Không bệnh truyền nhiễm chứ? Cả bọc kín đến mức chẳng thấy nổi chút da nào luôn.”
Cô hộ sĩ bên cạnh lắc đầu:
“Em thấy tinh thần bà vẫn mà, giọng cũng hề yếu.”
Bệnh truyền nhiễm đúng là phần đáng sợ, nhưng cũng đến mức khiến nhân viên y tế như các cô dè chừng quá mức. Cùng lắm chỉ cần cầm thẻ căn cước của đối phương, thủ tục đăng ký, lập phiếu khám. Ngay cả tiếp xúc tay chân cũng , gì đến chuyện lây bệnh, phản ứng như đúng là khoa trương.
“ mà… bà ăn mặc kín như bưng, đeo cả kính râm trong nhà thì đáng nghi.”
Cô hộ sĩ phụ trách đăng ký vẫn lo, chủ yếu là lo cho Tô Bỉnh Sơ.
Bác sĩ Tô vốn tính ôn hòa, thường chủ động chỉ dẫn cho các hộ sĩ mấy vấn đề chuyên môn. Nhân khí của ở trung tâm y tế cao.
Đặt ngày thường, gặp một ăn mặc kỳ quái, cửa đòi “gặp bác sĩ giỏi nhất”, các cô hộ sĩ căn bản chẳng thèm để ý tới.
hôm nay thì khác. Buổi sáng Tô Bỉnh Sơ đến trực từ sớm, còn đặc biệt dặn quầy đăng ký: nếu phụ nữ đến xin gặp “bác sĩ giỏi nhất”, thì tất cả đều cho .
Cô hộ sĩ hiểu lý do, nhưng vẫn đúng lời dặn. Tính cả xuất hiện, ăn mặc như một “ gấu”, thì đây là bệnh nhân thứ sáu trong ngày đăng ký khám với bác sĩ Tô.
Thấy cô hộ sĩ lo đến mức nhíu mày, đồng nghiệp bên cạnh kéo cả ghế tới, sát , còn vỗ vai trấn an:
“Thôi nào, bác sĩ Tô đang ở lầu, em lo gì chứ? Yên tâm , xử lý hết. Với vài hôm nữa bệnh viện tổ chức tuyển chọn ‘Thiên sứ áo trắng’, em tính bầu ai đây?”
“Tất nhiên là bác sĩ Tô , ngoài bác sĩ Tô thì còn ai nữa?”
“Ồ?” Cô hộ sĩ trêu ghẹo, qua đầy ý , khiến cô đăng ký đỏ bừng mặt.
“Làm gì ! Em ý gì khác, chẳng qua hai năm giải đó đều thắng mà! Em tin chị chọn.” Cô chống chế vài câu.
Vừa dứt lời, vai bên cạnh hích nhẹ:
“Chị gì , em kích động thế? Chẳng lẽ—”
Mặt cô hộ sĩ lập tức đỏ như sắp bốc khói. Hai trêu một lúc, mới vị trí việc.
Phòng việc của bác sĩ Tô ở tầng 3.
Dựa theo phòng ghi phiếu, Diệp Kinh Thu một vòng lớn mới tìm thấy phòng 406. Bà mặc lớp áo dày cộp, hành lang kín và nồng mùi sát trùng, vòng hai vòng mà toát đầy mồ hôi.
Cũng may, cuối cùng cũng thấy phòng 406.
Ngoài cửa chỉ dán phòng và bảng “Khám gấp”. Bên là bảng giới thiệu bác sĩ, góc còn treo ảnh.
Trong ảnh, Tô Bỉnh Sơ đeo khẩu trang, nhưng mái tóc dày cùng đôi mắt lộ cũng đủ khiến Diệp Kinh Thu cau mày.
Bác sĩ gì mà trẻ như ? Có đáng tin ?
bà mệt đến hoa mắt, cả nóng bừng vì bịt kín. Mà bà cũng rõ là vì che kín nên choáng, do độc tố trong cách nào đào thải , tóm là còn sức để xuống tầng lên .
Hết cách, Diệp Kinh Thu mang một bụng oán khí gõ cửa.
Bên trong vang lên một giọng nam trẻ tuổi, ôn hòa nhưng trầm :
“Mời .”
Diệp Kinh Thu đẩy cửa bước .
Không khí trong phòng dễ chịu hơn hẳn bên ngoài. Cửa sổ đang mở, thổi bay mùi sát trùng, máy sưởi tắt nên hề ngột ngạt. Trái , trong phòng một mùi bạc hà mát lạnh khiến đầu óc tỉnh táo.
Diệp Kinh Thu cảm thấy khá hơn một chút, sự khó chịu với bác sĩ Tô cũng giảm bớt. thật… còn trẻ hơn trong ảnh.
“Anh chính là ‘bác sĩ giỏi nhất’ của trung tâm ?” Bà cố ý nhấn mạnh ba chữ đó.
“Mời .”
Tô Bỉnh Sơ hề nổi nóng vì thái độ của Diệp Kinh Thu, trái còn ôn hòa chỉ chiếc ghế đối diện, hiệu bà xuống, đó mới nhàn nhã :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/225-1.html.]
“Có là bác sĩ giỏi nhất thì rõ. Chỉ rằng bao nhiêu tìm khám, ai từng nghi ngờ cả. Phu nhân là đầu tiên đấy.”
Diệp Kinh Thu gọi là “phu nhân” cũng lấy lạ, giống như quen . Câu của Tô Bỉnh Sơ vẻ ngạo, mà bình thường bà ghét kiểu mạnh miệng. sự tự tin bình tĩnh của bác sĩ trẻ khiến bà nhận . Bà quan sát thêm vài giây, bắt đầu chút tin tưởng.
Tô Bỉnh Sơ bảo bà cởi áo khoác khẩu trang. Đợi bà , bắt đầu hỏi bệnh như thường lệ:
“Phu nhân thấy khó chịu ở ?”
Nam Cung Tư Uyển
Diệp Kinh Thu thẳng tắp, chiếc túi hàng hiệu tinh xảo đặt đầu gối, động tác ưu nhã. Tô Bỉnh Sơ cũng chẳng thèm liếc túi một cái, chỉ chằm chằm kính râm của bà:
“Mặc dày thế , sợ lạnh ?”
Diệp Kinh Thu trả lời, giọng đổi sang nghiêm túc hơn, tự thuật triệu chứng:
“Dạo gần đây ngủ ngon. Mỗi tỉnh dậy thì thái dương đau như kim châm. Còn lúc ngủ thì mơ linh tinh, loạn. À, mấy nửa đêm thở nổi, tỉnh dậy thấy ướt đẫm mồ hôi, áo ngủ cũng ẩm hết.”
Tô Bỉnh Sơ ghi phiếu khám, nét chữ nhanh như rồng bay phượng múa.
“Đau đầu, ngủ nông, đổ mồ hôi trộm. Còn gì nữa? Trên chỗ nào đau? Có nôn ói tiêu chảy ?”
“Thỉnh thoảng đau bụng, từng cơn. Nôn khan và chán ăn thì , tiêu chảy… .”
Bà nghĩ thêm bổ sung kỹ hơn:
“Vài hôm vô lực, uống t.h.u.ố.c cũng đỡ. Đến giờ vẫn còn run tay, lúc co giật nhẹ.”
Tô Bỉnh Sơ gật đầu:
“Đưa tay đây.”
Anh chìa tay về phía bà. “ bắt mạch cho phu nhân .”
Diệp Kinh Thu nhíu mày, vẫn im:
“Bắt mạch? Anh bác sĩ Tây y ?”
Tô Bỉnh Sơ chột , bình thản như đang chuyện thường ngày:
“Tổ tiên nhà là ngự y trong cung. học Tây y nhưng vẫn kế thừa y bát gia truyền. Nếu phu nhân thực sự tin tay nghề của , thể sắp xếp bác sĩ khác.”
Cách “lùi tiến” khiến Diệp Kinh Thu nghẹn họng, tiện thêm.
Tô gia… tổ tiên ngự y?
Bà thoáng nhớ đến một danh y nổi tiếng ở Cảng Thành Tô Xem Hành. vị hơn chín mươi tuổi và nghỉ từ lâu.
Cô kỹ Tô Bỉnh Sơ nữa, thử hỏi:
“Lão Tô Xem Hành là…?”
“Tổ phụ .” Anh đáp.
Mọi nghi ngờ trong Diệp Kinh Thu tan biến ngay lập tức. Tô Xem Hành năm xưa gọi là “lão y tiên”, danh vang khắp Cảng Thành.
Khi cha Diệp Kinh Thu bệnh nặng, cũng chính lão y tiên tay, giúp ông sống thêm nửa năm. Sau đó bệnh trở nặng, cô cha chịu giày vò thêm, cũng dám phiền vị lão y cao tuổi nữa.
Nếu thanh niên mặt là cháu nội của lão y tiên, thì cho dù y thuật đạt trình độ tổ phụ, cũng chắc chắn giỏi hơn kha khá bác sĩ ngoài .
Thái độ Diệp Kinh Thu lập tức đổi. Bà kéo tay áo lên, đưa cổ tay .
Tô Bỉnh Sơ đặt tay lên cổ tay bà, tay lạnh. Diệp Kinh Thu giật , suýt thu tay , may mà Tô Bỉnh Sơ kịp giữ .
“Phu nhân, mạch tượng của bà vô cùng hỗn loạn.”
Một câu như đóng đinh khiến Diệp Kinh Thu sững . Cô hoảng hốt ngẩng đầu, tay còn vội kéo kính râm xuống.
Tô Bỉnh Sơ lập tức chú ý đến đôi mắt đỏ ngầu đầy tia m.á.u của bà.
Diệp Kinh Thu bật lên:
“Bác sĩ Tô, … bệnh gì?!”
“Mạch loạn, tim lúc nhanh lúc chậm, tình hình chút nào. Kết hợp các triệu chứng và sắc gân xanh ở cổ tay… trông giống bệnh thông thường, mà giống… trúng độc.”
“Cái gì?!”
Diệp Kinh Thu hốt hoảng rụt tay về.
Tô Bỉnh Sơ dậy, rửa tay tấm rèm.
Lúc , hỏi ngay:
“Gần đây phu nhân ăn nhầm thứ gì lạ ? Nếu các triệu chứng xuất hiện từ vài hôm , bây giờ mới khám?”