TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 227 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-26 05:44:56
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không hại cô! Ai vứt bỏ cô thì cô tìm đó! nuôi cô mấy năm nay, dù công thì cũng khổ. Cô khiến nhà tan nát, rốt cuộc cô còn thế nào nữa hả?! A!!!”

 

Diệp Kinh Thu dẫn một phòng điều khiển sáng trưng, và câu đầu tiên bà chính là tiếng gào thất thanh đó. Bà sững , đầu về phía vách tường pha lê, thấy quản gia Bùi, đưa đến đồn cảnh sát tối qua.

 

Vật liệu phòng thẩm vấn với phòng điều khiển rõ là gì, nhưng từ bên thể bộ và đồ vật bên trong, âm thanh cũng truyền qua thiết chuyên dụng. Tuy , vẻ bản quản gia Bùi hề điều , bởi căn phòng ông đang tối om, chỉ bật đúng một chiếc đèn, tạo bầu khí hệt như phim kinh dị, khiến gương mặt ông chiếu đến tối u ám.

 

Chỉ thấy quản gia Bùi rũ rượi, quỳ bệt xuống đất, mặt hướng về chiếc bàn, hai chân run rẩy như kiểm soát , cứ liên tục lùi về theo bản năng.

 

sai thật sự sai ! Cô ngoài ? Cô , đừng dây dưa với và con nữa. Cô tìm Bùi Phương Triều , là ông ! Là ông cần cô!”

 

Diệp Kinh Thu bất giác bước lên, áp sát vách tường pha lê. Hai tay bà vô thức đặt lên mặt kính lạnh.

 

Bao nhiêu năm sống trong nhà họ Bùi, bà từng thấy quản gia Bùi như thế . Ông ở trong Bùi gia từ cả khi Bùi Giang Chiêu đời, luôn giữ vẻ nghiêm cẩn, chu . Đây là đầu tiên bà thấy ông thất thố đến mức hồn vía lên mây, quỳ rạp xuống đất, còn lảm nhảm với như thể thực sự ai đang mặt.

 

Diệp Kinh Thu cảm thấy vô cùng kỳ lạ. điều khiến đầu óc bà khỏi rối lên là lời lúc nãy của Bùi Vĩnh. Tại ông nhắc đến Bùi Phương Triều? “Bùi Phương Triều cần…” chẳng đó chính là con gái bà ?

 

Ánh mắt Diệp Kinh Thu run nhẹ, chậm rãi dừng chiếc bình nhỏ đặt bàn.

 

Như gì đó kéo lấy, bà cảm giác thứ bên trong chiếc bình đó chính là điều bà vẫn luôn mơ hồ tìm kiếm. dù là , khi tận mắt thấy, cảm xúc trào lên trong bà nhiều hơn cả là tin.

 

Cố Ứng Châu và Lục Thính An phía , ai can thiệp .

 

Cố Ứng Châu nhấc chân đá nhẹ đầu gối Phó Dịch Vinh. Anh đang xem kịch vui đá loạng choạng hai bước, vội đầu :

 

“Sao , sếp Cố?”

 

Cố Ứng Châu hất cằm về phía phòng thẩm vấn:

“Ông từ lúc nào thành như ?”

 

Phó Dịch Vinh liền hì hì:

“Được một lúc .”

 

Từ lúc Tô Bỉnh Sơ gửi tin nhắn bảo Cố Ứng Châu đến bệnh viện bắt , đến giờ hơn hai tiếng. Suốt thời gian đó, quản gia Bùi vẫn nhốt trong căn phòng thẩm vấn .

 

Mới đầu, ông đương nhiên như . Đã đồn cảnh sát, dù diễn cũng cố giữ chút bình tĩnh. đầy nửa tiếng, tuyến phòng thủ tâm lý của ông bắt đầu sụp.

 

Bởi đối với ông , đây chính là chỗ “ác quỷ” trong nhà từng đè nén ông bấy lâu. Trước đây, ông bỏ ít tiền mời đạo sĩ lập trận pháp để giam thứ đó , sợ nó ngoài gây họa. Dù , nhà ông vẫn chịu tai họa lớn: vợ bệnh nặng c.h.ế.t, con trai vì chuyện đó mà trở thành thực vật. Ông luôn hoang mang trận pháp yếu , để “nó” lén thoát ngoài ác .

 

Mấy sợi tơ hồng treo trong kho là thứ đạo sĩ dặn tuyệt đối động . cảnh sát kiêng nể gì, dọn hết bàn thờ tro cốt mang về đồn. Nói cách khác, “ác linh” “thả ”. Và bây giờ… nó đang ở cùng phòng với ông .

 

Trận pháp suy yếu còn thể vô hình g.i.ế.c , huống hồ bây giờ thả … Ông chẳng là sẽ c.h.ế.t kịp trăng trối ?

 

Ông c.h.ế.t. Ông thể c.h.ế.t. Chuyện năm đó… đổ hết lên ông !

 

Thấy ông vốn sợ đến mức lẩm bẩm niệm chú liên tục, Phó Dịch Vinh còn cố tình biến phòng thẩm vấn thành một căn phòng kinh dị y như phim. Ở Cảng Thành, phim ma nổi tiếng cỡ nào cũng xem qua, gì để khiến một đang sợ càng thêm sợ.

 

, quản gia Bùi từ nỗi sợ ban đầu càng hoảng loạn hơn: luôn miệng lặp câu thần chú, thỉnh thoảng còn thấy vài tiếng rên rỉ quái dị vọng xuống từ trần nhà. Giữa mùa đông mà phía lưng ông liên tục nổi gió lạnh. Có mấy , ông thậm chí cảm giác rõ ràng ai đó gáy thổi , như thể thứ gì đó đang treo lưng … tò mò dùng miệng kề sát cổ ông .

 

Quỷ… thật sự là quỷ!

 

Đối với một tội, mê tín đến cực đoan, nỗi kinh hoảng kiểu đủ lấy phần lớn ý thức của ông .

 

Cho nên giờ họ thấy quản gia Bùi mới nông nỗi hoang mang sợ hãi như .

 

Lục Thính An hỏi:

“Trong hơn tiếng , ông cái gì?”

 

“Ông á? Loạn thần loạn ngữ đủ thứ. Mấy cũng đó, mấy câu vớ vẩn. ông thì la hét suốt, giọng còn khàn luôn.”

 

Nói , Phó Dịch Vinh bật thiết khuếch đại âm thanh. Loa phòng thẩm vấn gắn ngay trần. Không moi từ một đoạn âm thanh phim ma, chắc là cuộn phim cũ của đội trọng án bấm phát.

 

Một luồng gió rít lạnh buốt vang lên, theo là tiếng khặc khặc ghê rợn vọng qua bức tường kính.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/227-1.html.]

“A!!!”

 

Bùi quản gia dọa đến tê liệt. Ông quần, cố bò dậy nhưng chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Tay chân run lẩy bẩy, ông lết về phía , gần như dán chặt ghế thẩm vấn.

 

điều khiến ông càng khiếp đảm hơn… là tiếng thì thầm mơ hồ của một giọng nữ vang lên sát bên tai.

Nam Cung Tư Uyển

 

“Bùi Vĩnh… đến lượt ngươi —”

 

Giọng nữ theo luồng gió rít mà tới, như vọng từ xa nhưng sát đến mức như ở ngay đầu. Bùi Vĩnh run như cây sậy, vùi đầu lưng ghế, dám ngẩng lên lấy một , sợ rằng chỉ cần nhấc đầu lên là sẽ thấy bóng quỷ treo ngược trần.

 

“Bùi Vĩnh tới bồi …”

Giọng “nữ quỷ” vang lên, rõ ràng hơn hẳn.

 

Trán ông túa đầy mồ hôi lạnh. Ông lắp bắp vài tiếng dập đầu liên tục về phía .

 

“Đại… Đại tiểu thư… Bùi đại tiểu thư! Trước sai! Là … là với vợ chăm sóc chu , mới hại cô nhỏ tuổi như mà mất mạng. Chúng tội … Nhiều năm nay bao giờ quên cô… Cô tha cho chúng , đừng đến tìm chúng nữa. Vợ … vợ c.h.ế.t , con trai còn cần chăm sóc… Cô xem nể tình nuôi cô bốn năm… cô đầu t.h.a.i !”

 

Vừa , ông dập đầu thình thịch xuống nền gạch, như thể chỉ mới giảm phần nào cơn khiếp đảm đang siết nghẹt lồng ngực.

 

Trong phòng điều khiển, hai tay Diệp Kinh Thu siết chặt vách pha lê. Bà dùng sức đến mức các khớp tay vặn vẹo, móng cái ép đến trắng bệch. để ý, chỉ càng ấn mạnh hơn, ánh mắt dán chặt bên trong chiếc bình nhỏ .

 

“Bùi đại tiểu thư”…

Được gọi như thế, ngoài đứa con gái c.h.ế.t yểu của bà, còn thể là ai?

 

Bùi Vĩnh từng đứa bé sinh yếu, nên mất ngay. Vậy “nuôi bốn năm” là thế nào? Và tại ông sợ đến mức ?

 

Trong lòng Diệp Kinh Thu một suy đoán đáng sợ. dám nghĩ sâu như thể trong tim cắm đầy những cây kim nhỏ. Không nghĩ thì chỉ nhói, còn nghĩ đến… đau đến nghẹt thở.

 

Mải suy nghĩ, bà cuộc trao đổi nhỏ phía . Lục Thính An đang chuyện với thiết khuếch đại âm thanh. Bên cạnh , Phó Dịch Vinh và Tô Bỉnh Sơ bằng ánh mắt sốc thốt nên lời. Chỉ Cố Ứng Châu là vẫn thản nhiên, đáy mắt lướt qua một chút kiêu ngạo khó thấy.

 

 

Đây là đầu tiên Lục Thính An thử bắt chước giọng nữ. Nói thật là khá khó. Giọng nữ mềm và nhẹ hơn giọng nam, mà một gã đàn ông to con như , kiểu giọng đó thì cố bóp dây thanh .

 

Lần đầu thử, hiệu ứng điện t.ử hỗ trợ, dở. khi đặt đúng khí giả quỷ lúc , tiếng khớp đến rợn . Chỉ cần nhấn nhẹ đầu câu cuối, cũng đủ khiến Bùi Vĩnh sởn gai ốc.

 

Nói vài câu, Lục Thính An bắt đầu quen dần, giọng càng lúc càng trôi chảy, ngữ khí cũng nắm đúng nhịp “lệ quỷ”.

 

Vì quá hoảng hốt, Phó Dịch Vinh vô tình bấm tạm dừng nhạc nền phim kinh dị.

 

May mà Bùi Vĩnh sợ đến mức chẳng trời đất nữa, nhận sơ hở nhỏ đó.

 

Lục Thính An liếc Phó Dịch Vinh một cái cảnh cáo, thu mắt, tiếp tục chỉnh giọng . Cậu kéo dài âm cuối, âm sắc lạnh đến gai đúng kiểu quỷ đòi mạng.

 

“Nói … các g.i.ế.c ?”

 

Chỉ cần đến chữ “g.i.ế.c”, cả Bùi Vĩnh run lên bần bật. Ông cuống quýt cầu xin tha thứ, hề phủ nhận. Cầu xin một lúc lâu, giọng ông khàn đặc mới gắng gượng :

 

“Năm đó… chúng thật sự hết cách … Đại tiểu thư… A Thiện… nuôi cô bốn năm, coi như cũng là nửa cha của cô… Cô thông cảm cho chúng . Năm đó và vợ con riêng… Cô cũng vợ sức khỏe yếu, m.a.n.g t.h.a.i cần chăm… Ban ngày chúng , ban đêm chăm vợ… Khó tránh khỏi sơ suất với cô… cô liên tiếp mấy ngày gì ăn… Cô cũng mở miệng …”

 

“Đại tiểu thư… Bùi Phương Triều quăng cô cho thì chẳng bao giờ ngó ngàng nữa. Mỗi tháng mở miệng mấy mới lấy chút tiền sinh hoạt cho cô. Một kẻ giàu như mà chỉ cho 500, nuôi nổi? Cô bệnh suốt, ăn cũng nhiều… Không đủ dùng. Rồi con sắp chào đời… Nhà nhỏ, chứa nổi hai ‘ông Phật’? còn cách… chỉ thể bỏ một đứa…”

 

“Biết bao nhiêu tối mở rộng cửa nhà… Sao cô từng nghĩ đến việc tự bỏ ? Chỉ cần cô chạy ngoài, đến cô nhi viện còn sống … Sao cô ? Dù chúng đối xử tệ với cô như …”

 

Nghe những lời khai đó vang lên từ phòng thẩm vấn, bàn tay Lục Thính An siết chặt thiết khuếch đại âm thanh, run lên rõ rệt.

 

Bùi Vĩnh tuy vòng vo, nhưng thực chất khai hết bộ hành vi phạm tội của .

 

Khi tiểu thư Bùi mới bốn tuổi, ông và vợ sinh con trai. Có lẽ họ cảm thấy nuôi hai đứa trẻ quá tốn kém, mà tiểu thư Bùi thì “ giá trị lợi dụng”. Hoặc ngay từ đầu, họ thích đứa bé . Vậy nên ý định “loại bỏ” con bé bắt đầu nảy sinh.

 

Những gì bọn họ bao gồm

Bạo hành thể xác: đ.á.n.h đập, bỏ đói, cố ý để một đứa trẻ bốn tuổi nhịn đói vài ngày liền.

Bạo hành tinh thần: ngày đêm mặc kệ, để một đứa nhỏ đầu óc còn phát triển chỉnh cảm nhận sự lạnh lẽo từ chính những mà nó vốn cho là “bố ”.

Loading...