TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 230 (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-04 05:47:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Thấm Trúc tự thấy vẫn còn mềm lòng. Vì thế, dù nợ lão Vương thêm một ân tình, cô vẫn chọn , đưa phụ nữ đang quỳ rạp sàn .

 

Pha lê vỡ vụn khắp nền nhà, thứ rượu đỏ sậm trộn lẫn bột thủy tinh lấp lánh. Đầu lưỡi mềm của phụ nữ lia qua mặt sàn, tro bụi cũng liếm, bột pha lê cũng liếm. Chẳng mấy chốc, đầu lưỡi mảnh vỡ cứa rách, m.á.u rượu hòa , rõ. chẳng vẻ gì đau đớn, chỉ lặp lặp động tác l.i.ế.m sàn một cách máy móc.

 

Đến mức Chung Thấm Trúc thật sự chịu nổi, chủ động dậy.

 

“Lão Vương, để đưa cô .” Chung Thấm Trúc chỉ phụ nữ với gương mặt đờ đẫn . “Người mẫu độc quyền của Thanh Hoa Phục Trang, mới thi Miss City năm nay xong. Trước đây từng hợp tác với vài . Cô trông thế khó coi quá, để đưa về ?”

 

Lão Vương cô một cái, ánh mắt sâu xa:

“Đưa về? Cô mới tới bao lâu mà đòi về . thì ý kiến, nhưng mang đến. quyết .”

 

Chung Thấm Trúc lăn lộn trong giới nhiều năm, hiểu ẩn ý? Miệng thì bảo “ quyết ”, nhưng thật bộ đám phụ nữ trong phòng trong mắt đám đàn ông , đều chỉ là món đồ chơi. Dù ai mang đến, bọn họ chỉ phụ trách tạo cơ hội cho đám phụ nữ xuất hiện. Còn đó ai đưa … vốn ai quan tâm.

 

Muốn đưa phụ nữ đang quỳ khỏi đây, cách nhất là nhờ lão Vương một tiếng. Vì trong đám đông ở đây, địa vị của cao nhất, lời mới trọng lượng.

 

Quay đầu phụ nữ sàn, Chung Thấm Trúc thấy tình trạng của cô . Gã đàn ông mặt rắn thì chẳng buồn quan tâm xem cô thương , chỉ cúi , dùng mũi giày vấy đầy rượu đỏ đá đá , nhắc cô bẩn giày . Nếu theo, liền dùng mũi giày giẫm lên ngón tay cô, thậm chí đá lên phần ngực, cạnh mép áo.

 

Không đành lòng nữa, Chung Thấm Trúc nhào lòng lão Vương, mềm giọng nũng:

 

“Lão Vương, trong đám ở đây chỉ thương hoa tiếc ngọc nhất. Anh xem cô gái , trông như sắp c.h.ế.t đến nơi, chẳng phá hứng ? và cô từng quen . Nhỡ nghĩ quẩn, lôi truyền thông thì chẳng xui xẻo lắm ?”

 

Nghe , bàn tay đang vuốt cổ Chung Thấm Trúc của lão Vương cũng dừng , gương mặt lập tức hiện kiểu hùng cứu mỹ nhân:

“Nó dám!”

 

“Con thỏ ép còn c.ắ.n .” Chung Thấm Trúc vuốt đầu ngón tay dài lên n.g.ự.c , chậm rãi : “Tối nay để dẫn cô về . Không hầu hạ đàn ông ? dạy cho cô , bảo đảm mấy ông chủ khác còn tranh giành.”

 

Một câu đó kích đúng chỗ. Cánh tay thô của lão Vương siết eo cô thật chặt:

“Thế còn ?”

 

Chung Thấm Trúc nheo mắt, giọng như tơ:

“Anh ? Anh tất nhiên là đích hầu . Chờ vụ của Bùi Hoành Lịch lắng xuống, sẽ đến nhà . Được ?”

 

“Đến nhà phục vụ —”

Đương nhiên là quá tuyệt.

 

Chỉ là, :

“Nhà thì . Bà vợ già nhà thấy là loạn lên ngay. Vài hôm nữa sai đón em đến chung cư của , chúng ở riêng hai đứa. Hm?”

 

Chung Thấm Trúc mỉm , nhưng đáy mắt lạnh:

“Anh thì em , lão Vương. Em đây, hẹn gặp .”

 

Loại đàn ông như lão Vương, cô gặp quá nhiều. Đàn ông trong phòng , kể cả những cô từng tiếp xúc , ai là gia đình cả. Ngay cả Bùi Hoành Lịch thuộc dạng vẻ t.ử tế nhất cũng vị hôn thê.

 

Không trách nhiệm, coi phụ nữ trong nhà gì, nên họ mới thể vô tư mà chơi bời khắp nơi. Điều duy nhất họ giữ, chính là mang phụ nữ ngoài đường về nhà.

 

Nghĩ đến chuyện đây từng mơ hồ mong tìm một gã đàn ông thật lòng để đổi vận đời, Chung Thấm Trúc chỉ thấy nực lẫn xót xa. Đàn ông là thứ sinh vật đáng ghét, vô tình và vô dụng nhất đời. Muốn dựa họ để thứ , thứ ném xuống đầu tiên chính là cơ thể và lòng tự trọng.

 

dám đời đàn ông , nhưng cô xui, một cũng từng gặp.

 

“Đi thôi.”

 

Cô bước nhanh gần phụ nữ đất, cúi xuống, một tay túm cô dậy. Dù gì cũng từng học trong học viện cảnh sát, một phụ nữ đến 45 kí, cô dễ dàng nhấc lên.

Nam Cung Tư Uyển

 

Nửa ôm lấy vai đối phương, đỡ đầu cô tựa n.g.ự.c , dùng mái tóc rối của cô để che nửa gương mặt, Chung Thấm Trúc chuẩn đưa ngoài.

 

Điều khiến gã đàn ông mặt rắn nổi giận. Hắn hất thẳng cô gái đang trong lòng , bật dậy, chỉ thẳng mặt Chung Thấm Trúc quát:

 

“Làm cái quái gì thế? Ai cho cô kéo nó ? Nhìn ngứa mắt thì thế mà liếm!”

 

Chung Thấm Trúc cúi đầu, im lặng. Chính dáng vẻ nhẫn nhịn, kiêu ngạo cũng nịnh nọt đó lập tức khiến vài gã đàn ông khác trong phòng mềm lòng.

 

“Thôi nào A Long, đàn ông đại trượng phu gây sự với hai phụ nữ gì? Liếm thì liếm, coi như xong chuyện.”

 

“A Long, là ai ? Người trong lòng của lão Vương đấy. Nói chuyện cẩn thận , phụ nữ nào cũng để dọa .”

 

“Rồi , hai , bọn chơi tiếp.”

Một gã đàn ông kéo A Long xuống , tay còn vẫy vẫy Chung Thấm Trúc như bảo hai cô mau biến.

 

Chung Thấm Trúc gật đầu cảm ơn lấy lệ, siết tay kéo nữ nhân ngoài.

 

Hai họ rời chẳng bầu khí trong phòng suy giảm. Đám đàn ông chỉ bàn tán vài câu tiếp tục vui vẻ như cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/230-1.html.]

 

Gã mặt rắn mất thể diện, bèn đến bàn lão Vương hỏi chuyện.

 

Lão Vương khoác vai , hời hợt:

“Chuyện gì . Thấm Trúc quen cô , thấy thương nên mang về dạy dỗ chút. Chẳng lẽ nể mặt ?”

 

“Anh thế còn gì. Nếu là của thì bọn em nhường chứ.” Gã mặt rắn lập tức hòa, còn tự tay rót rượu cho lão Vương. “Cô là tiểu thiên hậu mới nổi đúng ? Mắt đúng là chuẩn thật.”

 

Lão Vương tâng bốc thì khoái chí, vỗ vai liên tục:

“Hôm nay chuyện coi như nợ em một ân tình. Sau dịp chọn cho em một đứa thật ngon, bảo đảm phục vụ em hết ý.”

 

“Vậy em cảm ơn , Vương.”

 

Hai giả lả trò chuyện một lát, mỗi ôm một cô vui tiếp như thể chuyện lúc nãy chỉ là một màn hề nhạt nhẽo.

 

 

Trước khi Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t, Chung Thấm Trúc sống trong chung cư của .

 

Căn chung cư đó là nơi Bùi Hoành Lịch thường đến. Vì mỗi tới thì Chung Thấm Trúc cũng mặt, nên cô dứt khoát dọn hẳn , mang theo ít đồ của .

 

Sau khi ch·ết, ngoài đêm đầu tiên vì quá mệt mà ở tạm đó thêm một buổi, hôm Chung Thấm Trúc nhờ Trần Hiểu Dĩnh tìm cho một phòng khác, lập tức thu dọn dọn sạch mà rời .

 

Phòng mà Trần Hiểu Dĩnh tìm đương nhiên thể bằng chung cư của Bùi Hoành Lịch: diện tích nhỏ, trang trí bình thường, thứ đều bằng. ngoài dự đoán, Chung Thấm Trúc thích căn phòng nhỏ cô thuê hơn. Vừa lúc phòng trọ cũ của Trần Hiểu Dĩnh cũng hết hạn, thế là hai thuận theo lẽ tự nhiên dọn ở chung.

 

Căn phòng cách hội sở xa. Chung Thấm Trúc bắt taxi, tới hai mươi phút đưa phụ nữ về nhà. Cô tên là Tần Cầm, suốt dọc đường vẫn trong trạng thái bàng hoàng, nước mắt chảy mãi, thêm bộ đồ khiêu khích và lớp trang điểm lem luốc, khiến tài xế cứ qua gương chiếu hậu liên tục.

 

Chung Thấm Trúc ngoài mang chìa khóa, nên gõ cửa mấy cái. Trần Hiểu Dĩnh đang đeo tạp dề, vội chạy mở.

 

lau tay tạp dề, định nở nụ chào, nhưng thấy hai phụ nữ cửa chật vật, tả tơi thì nụ lập tức biến mất, bàn tay còn run lên.

 

“Chị Thấm Trúc… chuyện gì ạ?”

 

Dưới lầu, Chung Thấm Trúc gạt tóc Tần Cầm sang một bên để kiểm tra xem cô còn tỉnh táo . Vì thế giờ đây chẳng còn gì che nữa: gương mặt cô thật sự t.h.ả.m hại đến mức khiến hoảng sợ. Lớp trang điểm nước mắt và mồ hôi lem nhem; đôi mắt sưng như hai hạt đào chín; làn da trắng mịn thì đầy dấu vết bầm tím; hai bên má in rõ vệt véo mạnh; cổ cũng ; còn đầy dấu hôn đỏ tím.

 

đáng sợ nhất là đôi môi: rách nhiều chỗ, m.á.u khô đóng thành từng mảng sẫm màu. Nhìn qua chẳng khác gì tra tấn.

 

Chung Thấm Trúc liếc Tần Cầm một cái:

“Đừng ngoài cửa. Hiểu Dĩnh, lấy cho cô đôi dép.”

Nói đỡ . Căn phòng vốn chật, nay thêm một nữa càng chật chội.

 

“Dạ !” Trần Hiểu Dĩnh vội đáp, chạy phòng lấy đôi dép mới, tiện thể chui xuống gầm giường lấy một hộp thuốc.

 

Cái hộp đó Chung Thấm Trúc quá quen: mỗi thương trở về, đều là Trần Hiểu Dĩnh cẩn thận bôi t.h.u.ố.c cho cô. Đàn ông thô bạo bao nhiêu thì Trần Hiểu Dĩnh dịu dàng bấy nhiêu, đỏ mắt.

 

Trong phòng tràn mùi đồ ăn nóng hổi đơn giản chỉ là cháo trắng và canh gà nhưng chính mùi hương bình dị đó khiến cơ thể lạnh buốt của Chung Thấm Trúc ấm một chút.

 

Cô thoáng nghĩ: Nếu món nợ đè lên, cùng Trần Hiểu Dĩnh sống ở một thị trấn nhỏ, bình thản qua ngày… cũng bao.

 

“Mau, mau phòng khách nào!”

 

Tiếng Trần Hiểu Dĩnh lẫn nức nở, kéo Chung Thấm Trúc khỏi dòng suy nghĩ.

 

Chung Thấm Trúc khẽ gõ đầu cô :

“Khóc cái gì mà .”

 

Trần Hiểu Dĩnh lau nước mắt nghẹn giọng:

“Chị… chị bảo dự tiệc mà? Sao thành thế ? Có ai bắt nạt hai ?”

 

Thấm Trúc còn đỡ, chỉ là quần áo nhàu nát, tóc rối, ít nhất dấu vết gì quá đáng. Tần Cầm chỉ cần một cái liếc cũng bữa tiệc đó là nơi thế nào. Trong cảnh đó… Chung Thấm Trúc rút lui vẹn cho nổi?

 

Trần Hiểu Dĩnh dám tưởng tượng: từ lúc Chung Thấm Trúc rời nhà với lớp trang điểm chỉnh tề, đến lúc trở về ba tiếng… rốt cuộc trải qua những gì.

 

 

Khi Tần Cầm cố gắng mở miệng, họ mới phát hiện tình trạng trong khoang miệng còn tệ hơn bề ngoài.

 

Lưỡi cô sưng vù lên.

 

Sàn hội sở dơ bẩn đến mức nào chứ? Dù lau mỗi ngày, đất vẫn đầy bụi, vụn đá nhỏ, mảnh pha lê. Pha lê sắc bén cứa đầu lưỡi mềm; bụi bẩn chui vết thương gây nhiễm trùng; xử lý kịp thời, vết thương cứ càng rách thêm. Đến giờ trong miệng Tần Cầm vẫn rỉ máu, chỉ cần cô hé miệng là mùi tanh lẫn mùi rượu phả .

 

Trần Hiểu Dĩnh sợ đến tái mặt. Trước dù Chung Thấm Trúc cũng từng về nhà với thương tích chồng chất, nhưng bao giờ gặp cảnh miệng pha lê cắt như thế. Nếu lỡ nuốt bột thủy tinh, thậm chí hạt lớn lọt ruột, nhẹ thì thủng ruột, nặng thì… dù phẫu thuật cũng chắc cứu nổi.

Loading...