TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 231 (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-10 05:51:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thính An do dự hai giây, cân nhắc nên để Bùi Giang Chiêu gặp Diệp Kinh Thu .

 

Dù Diệp Kinh Thu là tội phạm g.i.ế.c , bà vẫn quyền tự quyết, nhất là với chuyện đồng ý cho thăm gặp . Lục Thính An vốn chẳng nên tự tiện quyết định , nhưng sự khẩn cầu gần như tuyệt vọng của Bùi Giang Chiêu, cuối cùng vẫn nhượng bộ. Chẳng vì điều gì khác vì Bùi Giang Chiêu lẽ là duy nhất thể Diệp Kinh Thu giao bình tro cốt mà bà ôm chặt trong ngực.

 

Người lớn tự gây nghiệp thì nên tự chịu. Hà tất bắt một đứa trẻ mất sớm gánh hậu quả? Hơn hai mươi năm sống đủ bi t.h.ả.m , ít lúc xuống mồ cũng nên yên .

 

“Được. cho gặp bà .” Lục Thính An . Ở khoảnh khắc chần chừ, Cố Ứng Châu ý định của .

 

Cố Ứng Châu thêm lời nào, chỉ , hiệu cho Lý Sùng Dương dẫn Diệp Kinh Thu nữa.

 

“Không gặp! gặp! Đừng kéo , kiện giờ!”

 

Bị Lý Sùng Dương lôi khỏi phòng tạm giam, Diệp Kinh Thu giãy giụa như điên, tay dám dùng sức vì ôm chặt bình tro cốt, đành chỉ dùng chân đá loạn để phản kháng.

 

Lý Sùng Dương giữ lấy cánh tay bà, kéo canh chừng để bà ngã.

 

vô ích. Con trai bà gặp bà. Không thấy nó? Vậy lát nữa tự thẳng với nó.”

 

Diệp Kinh Thu xong càng chống cự, bước chân nặng như mang hàng ngàn cân.

 

Dọc đường, bà và Lý Sùng Dương giằng co cả tóc tai lẫn quần áo rối bời. Muốn quậy để tránh gặp Bùi Giang Chiêu, nhưng cửa phòng thăm gặp, bà cuối cùng cũng im lặng .

 

Cúi đầu, bà trầm giọng hỏi:

 

bây giờ… giống bà điên lắm ?”

 

Lý Sùng Dương im lặng. Nói “” thì vô nghĩa, ” thì tổn thương. Từ góc của , Diệp Kinh Thu cũng chỉ là một phụ nữ đáng thương.

 

đến mức , phần lớn là của bản , nhưng nếu việc nhà họ Bùi lừa bà, màn tráo con ác độc , cướp mất con ruột thì bà chẳng đến mức tay g.i.ế.c .

 

Làm cảnh sát lâu , họ thấy đủ chuyện để trái tim chai lì, nhưng dù , với những gì Diệp Kinh Thu trải qua, vẫn khó mà động lòng.

 

Khi bình tĩnh , bà như biến thành phụ nữ đoan trang của vài ngày . Nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng:

 

“Anh … phiền giúp chỉnh chút tóc ?”

 

Lý Sùng Dương mái tóc rối tung của bà, đôi tay còng.

 

Anh do dự hai giây mới :

giúp cột tóc .”

 

“Không cần cột. Anh chỉ cần gỡ cái kẹp giúp là—”

 

Cô còn xong thì cửa phòng thăm gặp mở . Bà hoảng hốt, theo phản xạ trốn luôn phía cửa.

Nam Cung Tư Uyển

 

Lục Thính An bước , ánh mắt lướt qua cả hai .

“Đến tận cửa , ?”

 

Lý Sùng Dương đầu tóc Diệp Kinh Thu, đành giải thích:

“Bà chỉnh mái tóc một chút.”

 

Lục Thính An liếc qua hiểu. Cậu phất tay:

“Để .”

 

Mái tóc của Diệp Kinh Thu vốn chăm sóc , đen bóng, dày, dù rối tung vẫn nét riêng. Lục Thính An tháo mấy chiếc kẹp, dùng tay vuốt chỉnh, nhanh chóng xoắn gọn và ghim y hệt kiểu khi bà đưa đến đồn.

 

Diệp Kinh Thu thấy, nhưng cảm giác thanh thoát hơn nhiều. Còn Lý Sùng Dương? Anh Lục Thính An như thấy quỷ.

 

Khi ngang, thì thầm:

“Anh còn cả khoản ?”

 

Động tác thuần thục đến mức thể là mới học hôm nay. lập tức giật , khoan , Lục Thính An giờ chẳng thích đàn ông ? Bây giờ quan trọng nhất bên cạnh cũng chỉ Cố Ứng Châu. Nếu tưởng tượng cảnh âu yếm chải tóc cho một cô gái… quái dị chịu nổi.

 

Anh lập tức dập tắt suy nghĩ.

 

Lục Thính An giải thích. Mà giải thích thì cũng chẳng thể thật rằng kỹ năng là học từ thời cấp hai, vì chăm em gái .

 

 

Diệp Kinh Thu một bước phòng thăm gặp. Bên trong chỉ Bùi Giang Chiêu. Tường bên hai cảnh sát vũ trang giám sát để phòng hai hành động quá khích.

 

Dù vài phút còn gào đòi gặp, khi đối diện thật sự, Bùi Giang Chiêu im lặng. Diệp Kinh Thu cũng . Bà để thấy đôi tay đang ôm bình tro cốt. Bà đặt nó lên đùi, ngón tay vuốt nhẹ lớp gốm lạnh, như tìm nơi bấu víu cuối cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/231-1.html.]

Cuối cùng, chính Bùi Giang Chiêu là mở miệng . Giọng khàn đặc, như cát kéo qua cổ họng:

 

“Mẹ… tại ?”

 

Anh hỏi gì. Trong lòng chất đầy cả ngàn lời, nhưng khi mở miệng chỉ hai chữ vụn vỡ. Anh thậm chí mong câu trả lời nào. Dù Diệp Kinh Thu gì, với , tất cả đều chỉ là thêm một cú đ.á.n.h chí mạng.

 

Làm đau cho ? Người cả sống chung ba mươi năm g.i.ế.c ngay trong bữa tiệc gia đình; nỗi đau đó còn kịp nguôi, hung thủ chính là ruột, cảnh sát bắt … Hai mươi mấy năm sống của gom cũng chắc nặng bằng vài ngày gần đây.

 

Diệp Kinh Thu con trai, im lặng.

 

Bùi Giang Chiêu giống bà, từ nhỏ đến lớn, cả tính cách lẫn ngoại hình. Nó luôn lời, bà gì cũng ghi nhớ, ngay cả lúc nổi loạn cũng từng điều gì khiến bà thật sự thất vọng.

 

Là con ruột của , thương?

 

Bà thương Giang Chiêu, nhưng bà cũng thể phủ nhận: bà yêu nhất vẫn là đứa con lớn mất. Chính sự thiên vị suốt hơn hai mươi năm khiến bà càng hận đến tột độ khi sự thật phơi bày.

 

Giờ bà mở lời với Giang Chiêu thế nào? Chẳng lẽ tất cả vì con”? Trước bà chắc chắn sẽ như . khi lời sắp khỏi miệng, trong đầu bà vang lên câu của Lục Thính An.

 

Người thanh niên đó thấu bà còn rõ hơn chính bà . Bà thật sự thứ vì Giang Chiêu ? Thực . Bà phần lớn vì bản : vì bù đắp cho việc nuôi con của kẻ thù, vì bù đắp cho chữ họ Diệp cướp mất, vì bù đắp cho cha già tức c.h.ế.t. Chỉ là hiện tại duy nhất còn sống sót chính là Bùi Giang Chiêu, nên tất cả bù đắp , bà đổ hết lên .

 

Trong mắt Diệp Kinh Thu Giang Chiêu, là tràn đầy thương hại và áy náy.

 

trả lời câu hỏi của . Thay đó, cô đặt bình tro cốt lên bàn lập tức rụt tay về.

 

Chiếc bình như một ranh giới, tách họ thành hai phía sáng – tối. Bà đẩy chiếc bình về phía Giang Chiêu, nghiêng hẳn sang phía .

 

Khi Giang Chiêu chằm chằm nó, bà nhỏ giọng :

 

“Giang Chiêu… đây là chị con. Con vốn dĩ trai. Con chỉ một chị ruột.”

 

Bùi Giang Chiêu mở miệng, gì.

 

Diệp Kinh Thu mở lời, câu chữ cứ thế tuôn :

 

“Từ lúc con bé chào đời, từng ôm nó lấy một . Không ngờ ba mươi năm trôi qua, lúc nó trở về trong vòng tay chỉ nhẹ tênh như thế .”

 

Không từng nuôi, đau thấu tim thì vẻ cường điệu nhưng Diệp Kinh Thu thật sự thấy tim quặn đến mức khó thở.

 

Bùi Giang Chiêu cũng diễn tả nổi cảm giác. Anh đưa tay , nhưng mãi dám chạm chiếc bình.

 

“Tên chị là gì?” Anh hỏi.

 

Diệp Kinh Thu lắc đầu, mắt đỏ hoe. “Không …”

 

Một lúc lâu , bà mới tiếp:

 

“Gọi con bé là Diệp Giang Niệm . Nhà họ Diệp… lẽ chỉ còn con nhớ tới nó. Giang Chiêu, thể ngoài nữa. Hôm nay con hãy đưa chị con rời khỏi đây, đem con bé chôn mộ tổ họ Diệp. Sau … nếu cũng , con hãy đặt và con bé chung một chỗ. Mẹ sống thể đối với nó, chỉ còn cách khi c.h.ế.t chuộc thôi.”

 

Nghe hết câu đến câu khác về sống – c.h.ế.t, Bùi Giang Chiêu cảm thấy sự tuyệt vọng và bất lực từng .

 

Cảm giác chỉ duy nhất xuất hiện một đây, khi còn mười mấy tuổi. Diệp Kinh Thu và Bùi Phương Triều đưa Bùi Hoành Lịch dự tiệc với đối tác, còn thì bỏ ở nhà. Đến khi về, mới họ hề một tiếng.

 

Giây phút đó, hiểu rằng thừa trong nhà. Nếu để Diệp Kinh Thu chọn một đứa, bà từng do dự: sẽ chọn Bùi Hoành Lịch.

 

Với một đứa trẻ vị thành niên, đó là cú đ.â.m chí mạng. Cha vốn là chỗ dựa. chấp nhận sự thật, họ yêu như nghĩ.

 

Giờ trưởng thành. Tưởng rằng sẽ còn tổn thương theo cách đó nữa.

 

nhầm.

 

Ngày yêu.

 

Hôm nay là cần.

 

Hốc mắt Giang Chiêu đỏ lên.

 

Nếu vì hai cảnh sát đang giám sát cách vách, lẽ chất vấn rốt cuộc coi là gì? Có bao giờ bà nghĩ rằng cũng là , là đứa con từng khát khao tình thương của bà?

 

Đáng tiếc, Diệp Kinh Thu nhận cảm xúc của . Bà vẫn tiếp tục:

 

“Mẹ con hứng thú với công ty, cũng năng lực quản lý. hy vọng con thể lên. Bùi Hoành Lịch thì con cũng .”

 

“Công ty họ Bùi hơn ba mươi năm nay là tâm huyết cả đời của ông ngoại con. Vốn dĩ nó mang họ Diệp. Chờ chuyện qua , con sửa họ , đến mộ ông ngoại thắp hương, xin —”

Loading...