TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 231 (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-10 05:51:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đừng nữa!”

 

Giang Chiêu bật dậy, vỗ mạnh xuống bàn. Cảm xúc bùng nổ.

 

“Mẹ những quyết định đó, từng hỏi con ? Con là con thừa kế công ty ?”

 

Diệp Kinh Thu cắt ngang giữa chừng, ngơ ngác :

 

“Giang Chiêu…”

 

“Trong mắt , con từng là con trai .” Giọng nghẹn , ánh mắt trống rỗng.

“Lúc Bùi Hoành Lịch còn sống, là niềm kiêu hãnh của . Anh c.h.ế.t , đau lòng cho đứa con gái từng gặp. Còn con… còn con, con chẳng là gì hết!”

 

Bùi Giang Chiêu thể ở thêm giây nào nữa. Anh Diệp Kinh Thu. Anh xoay bước nhanh về phía cửa.

 

Đi vài bước, cơ thể khựng . Anh , bế lấy chiếc bình tro cốt bàn, ôm chặt ngực.

 

“Diệp Giang Niệm… đúng ? Chị vô tội. Con sẽ theo ý , đưa chị về chôn ở mộ tổ họ Diệp. còn sản nghiệp của Bùi Diệp gia gì đó… con sẽ quản. Nó từng Bùi Hoành Lịch cứu sống thế nào, rõ hơn con. Con chuyện , để nó thế nào thì thế . Phá sản thì phá sản, liên quan gì đến con.”

 

“Giang Chiêu!”

 

Diệp Kinh Thu hoảng hốt bật dậy, gọi với .

 

Diệp gia tuyệt đối thể sụp đổ!

 

Năm đó là do chính bà chọn lầm , chọn Bùi Phương Triều, gã đàn ông tâm địa như lang sói , tưởng thể đưa nhà họ Diệp tiến thêm một bước, nào ngờ rước sói nhà, hại cả dòng họ tan nát. Bây giờ bà chuộc tội, mà cách duy nhất chính là để Bùi Giang Chiêu vực dậy công ty, đổi thành họ Diệp. Dù thế nào thì trong nó cũng chảy dòng m.á.u của bà.

 

Bà gọi nó tới hôm nay là để chuyện gia đình. Bà tin rằng con trai thể hiểu cho bà, thể tiếp nhận. nếu ngay cả Giang Chiêu cũng thì Diệp thị xong . Diệp gia phá sản… bà còn mặt mũi nào gặp cha mất?

 

“Giang Chiêu! Giang Chiêu!” Thấy , Diệp Kinh Thu bật dậy đuổi theo. “Con thể như ! Con là hy vọng cuối cùng của nhà họ Diệp!”

Nam Cung Tư Uyển

 

Bà chạy nhanh, nhưng Giang Chiêu còn nhanh hơn. Anh kéo cửa mở và trực tiếp chặn bà bên trong khung cửa.

 

Tựa lưng cánh cửa, đôi mắt Giang Chiêu khô khốc đến mức một giọt nước mắt cũng rơi nổi.

 

Lý Sùng Dương và Lục Thính An đang đợi bên ngoài.

 

Thấy nhanh như , mặt hai chẳng chút ngạc nhiên nào.

 

“Xong ?” Lục Thính An bỏ vẻ lười nhác đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình tĩnh. “Anh thứ ?”

 

Bùi Giang Chiêu ôm chặt chiếc bình, đến mức như ép nó hòa cơ thể .

 

Một lúc lâu, bật chua chát: “Cái gì cũng quan trọng nữa.”

 

Anh thật sự chân tướng ?

 

Thực , phần lớn chuyện Lục Thính An cho từ khi gặp Diệp Kinh Thu. Hơn nữa, một chuyện còn kể với Lục Thính An, hôm ở Tipsy, gặp Đỗ Ánh Lan, nên nghi ngờ phận Bùi Hoành Lịch từ sớm. dám truy cứu. Anh chịu nổi hậu quả khi sự thật phơi bày, nên mới luôn lảng tránh.

 

Nếu ngày gặp Đỗ Ánh Lan sẽ dẫn đến t.h.ả.m kịch thế , nhất định can thiệp sớm hơn.

 

Hôm nay đến… để tìm sự thật. Mà để xem thái độ của Diệp Kinh Thu. Anh hy vọng bà thể thương một chút, dùng phận của một với vài câu… rằng dù còn nữa, cũng sống cho t.ử tế.

 

Đáng tiếc, Diệp Kinh Thu hiểu gì. Những lời … cả đời cũng .

 

Giang Chiêu vỗ nhẹ chiếc bình trong tay, nở một nụ gượng gạo.

 

Lục Thính An cau mày: “Nếu thì đừng . Nhìn còn tệ hơn .”

 

“….” Bùi Giang Chiêu thật sự .

 

nén , nhỏ: “Về nhà, sẽ lễ tang cho chị , đưa chị nhận tổ quy tông, yên xuống mồ. Thính An… chịu với nguyên nhân cái c.h.ế.t của , cũng là tiễn chị ?”

 

Lục Thính An cụp mắt, im lặng.

 

Giang Chiêu cũng chờ câu trả lời. Anh chỉ thở dài: “Cậu lúc nào cũng cẩn thận như .”

 

Cửa phía mở sang bên cạnh để Lý Sùng Dương , Giang Chiêu mới tiếp:

 

“Sau sẽ đến nữa. Quần áo, đồ dùng vệ sinh, sẽ nhờ gửi đến. Thính An… nể tình chúng từng là bạn, thể chăm sóc một chút ?”

 

Lục Thính An gật đầu.

 

Giang Chiêu , chân thành lời cảm ơn.

 

Đến khi chuẩn rời , như chợt nhớ điều gì, Giang Chiêu dừng , ánh mắt sắc :

 

“Cậu từng Diệp Giang Niệm… là hại c.h.ế.t, đúng ?”

 

Lục Thính An đúng, cũng . Chỉ nhẹ giọng: “Chuyện đó lâu —”

 

Giang Chiêu hiểu ngay.

 

Anh hạ giọng: “Là Bùi Vĩnh?”

 

Lục Thính An khẽ ho: “Cô sống ở nhà Bùi Vĩnh bốn năm… cho đến khi vợ Bùi Vĩnh mang thai.”

 

Sắc mặt Bùi Giang Chiêu lập tức tối .

 

Anh hỏi chỉ để xác nhận, chứ ngu ngơ gì. Lục Thính An chỉ cần vài chữ là đoán phần còn . Sống trong hào môn, đến chuyện trai ngoài giá thú còn , huống hồ chuyện khác.

 

.” Giang Chiêu hỏi thêm, mặt lạnh . “Chuyện sẽ điều tra. Xem như bù cho .”

 

Lục Thính An nhạt giọng: “Điều tra thì , nhưng đừng phạm pháp. Có manh mối gì báo cho chúng .”

 

Giang Chiêu khựng , ngạc nhiên ngờ Lục Thính An nhắc chuyện đó.

 

Thấy phản ứng, Lục Thính An hỏi tiếp: “Anh hai kẻ khác g.i.ế.c Bùi Hoành Lịch là ai ?”

 

Giang Chiêu định lắc đầu, nhưng Lục Thính An luôn:

 

“Là Hạ Tân Trình con trai nhà họ Hạ Bùi Hoành Lịch hại tan cửa nát nhà. Sau khi tiếp quản công ty, Bùi Hoành Lịch liên tục thâu tóm các xưởng nhỏ bằng thủ đoạn bẩn. còn từng lợi dụng ma túy.”

 

“…” Mắt Giang Chiêu run lên, các ngón tay cũng cứng .

 

Anh tìm trong mặt Lục Thính An một chút cảm xúc nào đó thương hại, ám chỉ… bất cứ thứ gì. . Lục Thính An bình thản như đang kể chuyện khác, giọng đều đều.

 

Thấy chằm chằm, Lục Thính An mỉm : “Anh chúng là bạn, thẳng. Nếu chuyện nào khác của Bùi Hoành Lịch… hy vọng thể với cảnh sát. Những bi kịch gây , chúng lặp lên .”

 

Giang Chiêu thật sâu.

 

“Cậu… lo cho ?”

 

Lục Thính An nhướng mày: “Coi như .”

 

Giang Chiêu cúi đầu, giọng nhỏ: “ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/231-2.html.]

 

Anh gì thêm. Khi rời , bóng lưng vẻ bình thản hơn, nhưng mang theo chút cô độc.

 

-

 

“Em nghĩ nhà họ Bùi, liệu sẽ kể chuyện gia đình cho em ?”

 

Trên đường đưa Chung Thấm Trúc về nhà, Lục Thính An xong, Cố Ứng Châu khỏi hoài nghi mà hỏi.

 

Lục Thính An nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng lười biếng:

“Thì chúng vẫn sẽ tiếp tục điều tra. Kể kể… chẳng đều ảnh hưởng gì đến em ?”

 

Cố Ứng Châu siết tay lái, lên tiếng.

 

Vụ án sắp kết thúc, cả hai đều mệt mỏi. Không mệt , mà mệt lòng.

 

Xe lướt nhanh đường, mỗi tự chìm trong suy nghĩ, gần như câu nào.

 

Giữa lúc yên tĩnh, chiếc điện thoại ở ghế đột nhiên rung bần bật, chuông báo trong trẻo.

 

Dạo gần đây, Lục Thính An dùng điện thoại của Cố Ứng Châu. Hai chung tổ trọng án, hơn nửa cuộc gọi công việc đều do Lục Thính An . Sầm Khả Dục gọi đến càng miễn bàn, trực tiếp chỉ đích danh yêu cầu .

 

Vậy nên Lục Thính An thành thói quen : coi di động của Cố Ứng Châu như của , cứ thế thuận tay mà máy.

 

Nhắm mắt, với tay lấy điện thoại, quên mất gọi đến đồng nghiệp.

 

“Alo? Chuyện gì?”

 

Lục Thính An kẹp cái điện thoại dày cộm giữa vai và tai, lười đến mức chẳng thèm màn hình. Tai thính, chỉ cần đầu dây bên mở miệng là nhận ngay ai.

 

, giọng lười biếng của cất lên… đầu dây bên im lặng.

 

Hai, ba giây trôi qua.

 

Lục Thính An lập tức thấy gì đó sai sai.

Cậu kéo điện thoại xuống liếc màn hình, ngay góc hiển thị một chữ: “Mẹ”.

 

Đôi mắt trợn tròn.

 

Một luồng nổi da gà từ cánh tay chạy thẳng lên đỉnh đầu. Cậu suýt nữa ném điện thoại khỏi tay.

 

Như đang cầm củ khoai nóng, điện thoại trong tay lật qua lật hai vòng, trong tích tắc sấm đ.á.n.h kịp bịt tai, Lục Thính An… dí luôn điện thoại lên tai Cố Ứng Châu.

 

Cố Ứng Châu sang , thấy mặt Lục Thính An méo xệch, còn nặn khẩu hình miệng: “Mẹ —”

 

Cố Ứng Châu nhịn , nhận điện thoại:

“Mẹ, chuyện gì ạ?”

 

Tưởng Chi Lâm vốn chuyện với con trai. giọng ở đầu dây, bà càng ngạc nhiên:

“Sao là con? Hồi nãy là Thính An đúng ? Con kêu Thính An , chuyện với con.”

 

Không cần bật loa, giọng bà vẫn vang rõ trong xe.

 

Lục Thính An ôm điện thoại, mặt hổ đến mức độn thổ.

 

Cố Ứng Châu bật nhẹ.

 

Anh cãi , chỉ đưa điện thoại sát tai , … đẩy về phía Lục Thính An:

“Thính An, gọi em điện thoại.”

 

Giọng thản nhiên, ánh mắt đầy ý .

 

Da đầu Lục Thính An tê rần. Dù vẫn nhận .

 

“Mẹ—”

Lời thốt , cả giật . Suýt nữa c.ắ.n chính lưỡi .

Bên cạnh vang tiếng nhẹ, tai đỏ bừng.

 

“Cháu… xin bác gái.” Lục Thính An líu lưỡi. “Ứng Châu tưởng là điện thoại công việc, đưa cho cháu … cháu sơ ý quá.”

 

Tưởng Chi Lâm để bụng, giọng dịu dàng, còn chút vui vẻ:

“Không , hai đứa đang bận ? Mẹ chỉ hỏi khi nào rảnh về nhà ăn bữa cơm. Người nhà với , gặp mặt một chút.”

 

Não Lục Thính An treo máy.

 

Chuyện Cố Ứng Châu nhắc qua, nhưng ấn định ngày. Tưởng Chi Lâm gọi bất ngờ thế , khiến thể nghĩ nghiêm túc.

 

Không thể im lặng quá lâu, Lục Thính An đành tính nhanh:

“Ngày ạ? Lúc đó chắc vụ án xong .”

 

Tưởng Chi Lâm hình như ngờ trả lời thẳng , giọng mang ý :

“Được, khi nào cũng . Chỉ cần hai đứa rảnh.”

 

Lục Thính An đáp lời khách khí.

 

Cậu và Tưởng Chi Lâm từng gặp mặt, cuộc gọi đột ngột khiến chẳng thời gian chuẩn , càng nghĩ chủ đề để với bà.

 

May là Tưởng Chi Lâm kiểu thích dài dòng. Thấy lúng túng, bà hỏi thăm vài câu về vụ án chủ động cúp máy.

 

Điện thoại tắt, Lục Thính An liền ném cái “cục gạch” lên đùi Cố Ứng Châu, mặt như .

 

Bị đập một phát, Cố Ứng Châu “tê” nhẹ.

 

Anh giả vờ bất đắc dĩ:

“Thính An, em là tự đó. Đâu ép?”

 

Lục Thính An nghiến răng:

“Tại ai quăng điện thoại lung tung hả? Nếu loạn ném, em xảy trò !”

 

Cố Ứng Châu liếc :

“Thế còn mấy cuộc điện thoại công việc… cũng là bắt em hộ ?”

 

Mặt Lục Thính An đỏ lên, trông … oan.

 

chỉ ngượng đúng hai giây. Rất nhanh, tự tìm lý do phản công:

 

“So với việc em gánh tội … chẳng lẽ tưởng em là thằng vô lễ?”

 

Khóe môi Cố Ứng Châu cong nhẹ:

“Mẹ sẽ nghĩ . Mắt chọn thế nào mà kém ?”

 

Lục Thính An sờ tai, vẻ bình tĩnh, nhắm mắt .

 

từng thấy ai như , khen khác thì ít, khen chính thì nhiều.

 

là đồ tự luyến!

Loading...