TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 232 (2)
Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:01:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Chung Thấm Trúc trầm xuống, hiếm khi lớn tiếng với Trần Hiểu Dĩnh:
“Cái ơn cho em học , em định dùng cả đời để trả ? Mỗi tháng em chỉ giữ vài trăm tệ tiền sinh hoạt, còn đều đưa cho nhà Hạ Tân Trình, như vẫn đủ ? Hiểu Dĩnh, đến bao giờ em mới hiểu, sống đời em đặt bản lên . Huống chi em nghĩ em vẫn trả hết ơn nghĩa đó ? Chị giúp em trả .”
Trần Hiểu Dĩnh sững sờ, nhất thời hiểu chị đang gì.
Cô chỉ liên tục xua tay:
“Chị Thấm Trúc, đó là chuyện của em, em thể lấy tiền của chị ?”
Chung Thấm Trúc khuôn mặt cô, nhưng giải thích thêm.
Thứ chị trả giúp, tiền, mà là thứ khác.
Trần Hiểu Dĩnh do dự một lát, cuối cùng vẫn khéo léo đẩy tay Chung Thấm Trúc .
“Chị Thấm Trúc, em chị vì cho em, nhưng chuyện em thể mặc kệ.” Trần Hiểu Dĩnh bước nhanh tới cửa giày, nhân lúc Chung Thấm Trúc kịp phản ứng kéo cửa .
“Nhiều năm nay, nhà họ Hạ gần như thành của em . Mẹ của A Trình còn đang bệnh, cho dù cảnh sát đưa , về tình về lý em cũng nên đến thăm bác gái. Hơn nữa, chị Thấm Trúc, tuy em vì A Trình cảnh sát bắt, nhưng em tin sẽ chuyện .”
Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Chung Thấm Trúc nhất thời nên lời.
Rất nhiều lúc, cô thấy sự ngây thơ của Trần Hiểu Dĩnh đáng yêu, khiến kìm mà bảo vệ, quan tâm. cũng những lúc, chính sự ngây thơ khiến cô bực bội.
Trần Hiểu Dĩnh chỉ bản tính Hạ Tân Trình , chủ quan tin rằng thể những chuyện phạm pháp. g.i.ế.c chẳng lẽ là bản tính của ? Đó vốn là thù hận thể hóa giải giữa nhà họ Hạ và nhà họ Bùi.
Chính cô dụ Bùi Hoành Lịch lên tầng bốn, tận mắt Hạ Tân Trình rút d.a.o đ.â.m n.g.ự.c . Chính cô cùng Hạ Tân Trình ném xác xuống lầu. Lẽ nào những gì cô tận mắt chứng kiến bằng một câu “em tin ” của Trần Hiểu Dĩnh?
Chung Thấm Trúc suýt chút nữa nảy ý nghĩ để mặc cô , cùng lắm thì cảnh sát bắt. nghĩ đến hơn nửa năm sống chung, những ngày tháng ấm áp , cô nỡ.
Cô định mở miệng thì chợt thấy ngoài hành lang, bức tường đối diện cửa, hai cái bóng dần hiện rõ, càng lúc càng cao, càng lúc càng gần.
Khi hai gương mặt quen thuộc lọt tầm mắt, bàn tay buông thõng bên Chung Thấm Trúc siết chặt , sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cảnh sát tới .
Nhanh hơn cô tưởng nhiều, đến mức cho cô lấy một giây chuẩn .
……
Lục Thính An và Cố Ứng Châu cũng ngờ trùng hợp đến . Còn kịp gõ cửa thì bên trong mở .
Đứng cửa, Lục Thính An lịch sự, xông trong. Cậu thẳng bên ngoài như thể đến thăm nhà, chào hỏi:
“Cô Trần, cô Chung, hai chuẩn ngoài ?”
Vừa thấy hai họ, nỗi lo lắng Trần Hiểu Dĩnh kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng chỗ trút .
Cô còn kịp giày, vội vàng chạy tới mặt họ:
“Cảnh sát, các bắt A Trình ? Mẹ ? Bà là bệnh nhân liệt hai chân, chịu nổi kích thích, các thể cho bà đang ở ?”
Ánh mắt Cố Ứng Châu lướt qua Trần Hiểu Dĩnh, mang theo ý vị sâu xa về phía Chung Thấm Trúc phía cô.
“Không ngờ tin tức của các cô cũng nhanh thật. Cảnh sát còn công bố việc bắt Hạ Tân Trình, các cô ?”
Trong lòng Chung Thấm Trúc đ.á.n.h “thịch” một cái. Đối diện ánh mắt dò xét đầy áp lực của Cố Ứng Châu, cô chỉ thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh túa .
Lục Thính An thì ôn hòa hơn, sang Trần Hiểu Dĩnh :
“Cô đừng quá lo, chúng sắp xếp chăm sóc của Hạ Tân Trình . Bà đang ở bệnh viện, hộ công chuyên nghiệp trông nom, sẽ chuyện gì.”
Lúc Trần Hiểu Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn nhịn mà bênh vực Hạ Tân Trình:
“A Trình sẽ g.i.ế.c .”
“Sao cô ?” Lục Thính An cúi mắt cô, hỏi ngược . “Anh thẳng với cô rằng ý định g.i.ế.c Bùi Hoành Lịch ? Cha và em gái đều gián tiếp c.h.ế.t vì Bùi Hoành Lịch, thì liệt giường. Giữa nhà họ Hạ và Bùi Hoành Lịch là mối thù m.á.u sâu như biển. Nếu để báo thù, vì nhà họ Bùi vườn?”
Sắc mặt Trần Hiểu Dĩnh trở nên khó coi.
Thực câu hỏi , ngay khi Hạ Tân Trình mới nhà họ Bùi, cô cũng từng hỏi. Dù cô hiểu tường tận ân oán giữa hai nhà Hạ – Bùi, nhưng xưởng may nhà họ Hạ thâu tóm là sự thật, cô tin trong lòng Hạ Tân Trình khúc mắc.
Lúc đó Hạ Tân Trình gì? Anh là vì kiếm tiền, thể nghĩ nhiều. Anh Diệp Kinh Thu thích hoa cỏ, nhà họ Bùi là gia đình duy nhất chịu bỏ tiền cao thuê vườn. Anh cần tiền chữa bệnh cho , nên buộc buông bỏ thù hận trong lòng.
Trần Hiểu Dĩnh đau lòng cho , cũng tin rằng thật sự buông xuống. Ai ngờ những lời , rốt cuộc chỉ là để lừa cô.
Cúi đầu xuống, cô hỏi:
“ A Trình những chuyện đó, thưa cảnh sát. Nếu các đến tìm là để chỉ và xác nhận , thì —”
“Chúng đến tìm cô.”
Cô còn xong, Lục Thính An lên tiếng cắt ngang. Ánh mắt lướt qua cô, dừng Chung Thấm Trúc đang im lặng .
Cậu nhẹ, hỏi:
“Cô Chung, xin hỏi đêm Bùi Hoành Lịch gặp hại, cô hề ở riêng với đúng ? Hay là cô thử nhớ xem, chi tiết nào bỏ sót ?”
Sắc mặt Chung Thấm Trúc tái , nhưng vẫn cứng rắn đáp:
“Không . Đêm đó chẳng luôn ở cùng vị hôn thê ? uống nhiều, để hầu đưa về phòng nghỉ ngủ thẳng cho đến khi Hiểu Dĩnh gọi dậy.”
Lục Thính An hiểu rõ, câu trả lời khiến bất ngờ.
“Vậy bữa tiệc sinh nhật thì ? Hai hẹn hò riêng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/232-2.html.]
Trên mặt Chung Thấm Trúc thoáng qua một tia khó xử, nhanh đến mức khi Lục Thính An định nắm bắt thì cô kịp đổi sang vẻ thờ ơ.
Cô nhún vai, tỉnh bơ:
“Vị hôn thê của khó khăn lắm mới mang thai, quấn còn kịp, thể dễ dàng thả ngoài hẹn hò với ? Đậu Khuynh Quả vẫn luôn sự tồn tại của . Thời điểm quan hệ giữa và Bùi Hoành Lịch nhất, cô ít lén cảnh cáo . Đứa trẻ trong bụng chính là con bài của cô , cô dùng sự an nguy của đứa bé để ép Bùi Hoành Lịch tránh xa . Cho nên sinh nhật vài ngày, cũng chỉ cùng ăn một bữa cơm mà thôi.”
“Không gì cả?”
“Không gì cả.”
Nam Cung Tư Uyển
Khi Chung Thấm Trúc trả lời, Trần Hiểu Dĩnh bên cạnh yên lặng. Rõ ràng cô tiện hỏi sâu chuyện riêng tư của Chung Thấm Trúc, chỉ là thỉnh thoảng mặt lộ chút buồn bã giấu .
Cửa phòng mở hẳn, Chung Thấm Trúc trả lời xong, Cố Ứng Châu mất kiên nhẫn.
Anh đưa tay đẩy cửa mở rộng thêm, bước thẳng trong:
“Cô Chung Thấm Trúc, chúng nghi ngờ cô liên quan đến vụ Hạ Tân Trình sát hại Bùi Hoành Lịch. Bây giờ chúng sẽ tiến hành khám xét nhà cô theo thủ tục.”
Biến cố bất ngờ chỉ khiến Trần Hiểu Dĩnh hoảng hốt, ngay cả Chung Thấm Trúc vốn chịu áp lực cũng vẻ lạnh lùng đột ngột của Cố Ứng Châu dọa sợ.
Cô liên tiếp lùi hai bước, thần sắc rối loạn.
Dường như điều hỏi, nhưng do dự mãi, cuối cùng cô vẫn gì. Lưng cô dán chặt tủ giày, như thể dựa đó mới vững .
Bên ngoài phòng khách chỉ Chung Thấm Trúc và Trần Hiểu Dĩnh. Để tránh việc họ nhân cơ hội tiêu hủy chứng cứ, Cố Ứng Châu và Lục Thính An thể hành động cùng lúc.
“Xin thứ , cô Chung.” Cố Ứng Châu một câu mấy mang ý xin , thẳng phòng khách, tiện thể quan sát xem phòng nào là phòng ngủ của Chung Thấm Trúc.
Lục Thính An thì ở bên ngoài. Cậu ngay cửa, mà khi phòng liền khép cửa , tránh để ngoài rõ tình hình thấy.
Chung Thấm Trúc và Trần Hiểu Dĩnh thẳng ở cửa, dám nhúc nhích, trông chẳng khác nào phạm nhân. Ngược , Lục Thính An tự nhiên, trong quan sát bố cục căn phòng, “trò chuyện” với Chung Thấm Trúc.
“Trước khi tham dự tiệc sinh nhật, Bùi Hoành Lịch ghé tiệm tóc để tạo hình riêng. Chúng hỏi thợ tạo mẫu hôm đó. Ngoài việc cắt tỉa tóc, tạo kiểu và cạo râu, còn tiện thể vệ sinh tai, gáy và những chỗ dễ bẩn dễ tích cặn. Nói cách khác, bất kể đó ai để dấu vết gì Bùi Hoành Lịch, đều thợ tạo mẫu sạch.”
Ánh mắt Chung Thấm Trúc khẽ d.a.o động, theo bản năng c.ắ.n môi.
Cô từng là học viên cảnh sát, trong lòng rõ gì. Lục Thính An chỉ cần nhắc vài câu, cô ý thức sơ suất điều gì trong ngày sinh nhật đó.
Quan sát biểu cảm của cô, Lục Thính An nhận cô còn vẻ bình tĩnh giả tạo ban nãy. Ngược , khóe miệng cô trễ xuống, đó là phản ứng của sự tự trách.
Trần Hiểu Dĩnh hiểu Lục Thính An đang gì, sự mơ hồ và bất an khiến cô kìm mà tiến sát gần Chung Thấm Trúc.
Chung Thấm Trúc nghiêng đầu cô, vỗ nhẹ lưng trấn an:
“Không .”
Lần , Lục Thính An bỏ sót cảm xúc bảo vệ hiện lên trong mắt Chung Thấm Trúc khi Trần Hiểu Dĩnh.
Môi khẽ mím , truy hỏi thêm.
Khoảng năm sáu phút , Cố Ứng Châu từ phòng ngủ của Chung Thấm Trúc bước . Khi cố ý đeo găng tay, lúc trong tay đang cầm một thỏi son đóng gói cầu kỳ.
Thỏi son bằng kim loại, vỏ ngoài còn hoa văn chạm khắc, là nhà sản xuất bỏ ít công sức.
Vừa thấy vỏ ngoài , Trần Hiểu Dĩnh nhíu mày, kịp nghĩ buột miệng:
“Cái đó chẳng —”
Bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Chung Thấm Trúc siết mạnh một cái, câu còn nghẹn ngay cổ họng.
“Chẳng cái gì?” Lục Thính An chằm chằm cô.
Sắc mặt Trần Hiểu Dĩnh trắng bệch, hoảng hốt lắc đầu.
Cố Ứng Châu cầm thỏi son tiến gần hơn, lên tiếng:
“Cô thì . Thỏi son tìm thấy trong túi Chung Thấm Trúc khi cô tham dự tiệc sinh nhật, cũng chính là màu son cô dùng hôm đó. Không chỉ , một tuần báo chí từng đưa tin cô trở thành đại diện cho nhãn hiệu son . Sản phẩm còn chính thức mắt, lẽ hãng đưa hàng mẫu cho cô dùng thử để quảng bá.”
Trần Hiểu Dĩnh c.ắ.n chặt răng, chịu thêm lời nào. ánh mắt né tránh cùng vẻ kinh ngạc khi phân tích của Cố Ứng Châu bộc lộ suy nghĩ của cô.
Những gì Cố Ứng Châu , đều là sự thật.
“Chúng phát hiện tai của Bùi Hoành Lịch sót dấu vết son môi, màu sắc gần với thỏi .” Cố Ứng Châu như ảo thuật, lấy một túi vật chứng, cho thỏi son trong hỏi Chung Thấm Trúc: “Cô Chung, cô còn gì ?”
Chung Thấm Trúc im lặng. Trần Hiểu Dĩnh bên cạnh cô bằng ánh mắt thể tin nổi.
Cố Ứng Châu đợi một lúc, khi sự kiên nhẫn gần cạn, mới Chung Thấm Trúc chậm rãi :
“Thưa cảnh sát, thể quần áo ?”
Mấy đều hiểu rõ ý tứ trong lời . Đây chẳng khác nào một sự thừa nhận ngầm.
Cố Ứng Châu gật đầu:
“Nhanh lên. Chúng sẽ đợi ở phòng khách, trong. Cô khóa cửa.”
Cửa đóng, cách âm lập tức phát huy tác dụng, ai cô sẽ gì bên trong.
Chung Thấm Trúc gật đầu tỏ ý hiểu, thêm gì, về phía phòng ngủ.
“Chị Thấm Trúc!”
Mới hai bước, cổ tay cô một bàn tay mềm ấm nắm chặt.
Chung Thấm Trúc sững hai giây, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng gỡ bàn tay .