TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 234 (2)
Cập nhật lúc: 2025-12-14 05:13:19
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Du Thất Nhân tự cho là nhượng bộ, ngờ sắc mặt bà Tạ càng đen thêm mấy phần.
“Đến muộn mà con còn lý?!”
Du Thất Nhân nào dám cãi, dứt khoát giả c.h.ế.t. Mãi đến khi bà Tạ mệt, mới chịu cúp máy.
Chung Thấm Trúc là phụ nữ, còn là chút danh tiếng. Phía cảnh sát sắp xếp cho cô một phòng tạm giam riêng, song song với phòng của Diệp Kinh Thu. Giữa hai phòng chỉ cách mấy song sắt chắc chắn, thấy , nhưng buộc giả vờ như hề tồn tại đối phương.
“Cộc cộc—”
Hàng rào sắt gõ mấy cái. Chung Thấm Trúc đầu , thấy viên cảnh sát đưa trại tạm giam.
“Chung Thấm Trúc, đến thăm. Ra ngoài .”
Diệp Kinh Thu tiếng cũng sang, còn kịp mở miệng thì Chung Thấm Trúc bước .
Trong mắt cô thoáng hiện một tia mong đợi khó gọi tên. khi theo cảnh sát đến cửa, thấy Du Thất Nhân, nét mặt lập tức thu .
“Perla, cô tới đây?”
“Đến thăm cô.” Du Thất Nhân ở cửa, giọng điệu bình thản. “Dù cũng từng là bạn học, cô cần đồ gì ? Trong phòng ngủ của còn khá nhiều đồ, nếu cần thì mang tới cho cô.”
Chung Thấm Trúc sững , một lúc mới bật khẽ.
“Perla, cô giống đây nữa.”
Du Thất Nhân cô một cách hờ hững.
“Vậy đây nên như thế nào?”
Tay Chung Thấm Trúc vẫn mang còng, nhưng khí chất thoải mái hơn nhiều. Cô lười biếng tựa tường, :
“Nếu là cô của , chuyện thế , dù bây giờ cho một viên lạc, khi cô cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.”
Du Thất Nhân cụp mắt, đáp.
Có lẽ . đó là cô của . Còn bây giờ thì khác .
“ Thời gian hạn.” Viên cảnh sát bên cạnh nhắc nhở.
Du Thất Nhân đáp một tiếng, sang Chung Thấm Trúc. Chung Thấm Trúc hiểu ý, liền :
“Bản thì yêu cầu gì. Có khi theo ý cô, cuộc sống của vẫn còn khá tươm tất. Nói thật, ở đây cũng tệ hơn bên ngoài là bao.”
“Ừ.” Du Thất Nhân đáp. “Vậy đây.”
Nói xong cô xoay rời , dứt khoát đến mức khiến Chung Thấm Trúc ngây mất hai giây.
“Khoan !” Chung Thấm Trúc vội gọi. “Cô đúng là… là . cần cô mang đồ giúp, nhưng một chuyện, ngoài cô thật sự nghĩ ai thể giúp .”
Du Thất Nhân khoanh tay ngực, .
“Nói .”
“ yên tâm về Hiểu Dĩnh.”
Chung Thấm Trúc cô nghiêm túc, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu.
“Con bé đó hiểu, cố chấp. Chiều nay với nó những lời , chắc lọt bao nhiêu đầu nó. Những chuyện khác thì , chỉ sợ mấy chủ nợ cũ sẽ tìm tới nó. Perla, cô vô tội, thể vết xe đổ của . Xin cô giúp để ý cô , bảo vệ cô .”
Du Thất Nhân xong, ánh mắt trở nên phức tạp hơn.
Mọi chuyện đến mức , ngờ Chung Thấm Trúc vẫn còn lo cho Trần Hiểu Dĩnh. Điều thật sự giống cô chút nào.
Ý nghĩ lóe lên, Du Thất Nhân liền khựng .
Cô thật sự hiểu Chung Thấm Trúc đến ? Bao nhiêu năm gặp, vì cô vẫn dùng ánh mắt của quá khứ để đ.á.n.h giá con hiện tại? Ấn tượng cố hữu, hóa sức chi phối lớn đến .
Mang theo một chút áy náy khó gọi tên, Du Thất Nhân gật đầu, coi như đáp ứng lời thỉnh cầu của Chung Thấm Trúc.
“ sẽ thỉnh thoảng qua thăm cô .”
Chung Thấm Trúc cô đầy cảm kích, khi cảnh sát lên tiếng nhắc nhở, xoay về phòng giam song sắt của .
……
Trên đường trở về, trong đầu Du Thất Nhân vẫn ngừng nghĩ đến Chung Thấm Trúc.
Có tiền lệ của Cố Ứng Châu và Lục Thính An, cô cũng khỏi nghi ngờ: giữa Chung Thấm Trúc và Trần Hiểu Dĩnh, liệu tồn tại thứ tình cảm như thế ? Dường như khả năng khi trải nghiệm sự tàn nhẫn của đàn ông, thể chuyển cảm xúc sang những phụ nữ dịu dàng hơn, khả năng đồng cảm mạnh mẽ hơn.
ý nghĩ chỉ lướt qua trong đầu một vòng, nhanh chóng chính cô phủ định.
Tình cảm đời , thể lúc nào cũng dùng hai chữ “tình yêu” để khái quát ?
Tình cảm Chung Thấm Trúc dành cho Trần Hiểu Dĩnh, theo cách của Du Thất Nhân, vượt qua ranh giới của tình yêu. Sau khi trải qua quá nhiều bất công, Chung Thấm Trúc coi Trần Hiểu Dĩnh đối xử với nhất như một chỗ dựa tinh thần. Với cô , Trần Hiểu Dĩnh chỉ là trợ lý bạn bè, mà càng giống một ngọn đèn dẫn đường, kéo cô về phía ánh sáng.
Bất luận ở bên ngoài chịu uất ức lớn đến , chỉ cần trở về nhà, nghĩ đến việc trong nhà một tuyệt đối sẽ bao giờ hại , lòng liền thể bình tĩnh trở , tựa như một sự thuộc về nào đó…
Bản Du Thất Nhân từng trải nghiệm lấy một con chỗ gửi gắm tinh thần như . khi nghĩ đến, cô cảm thấy điều đó cũng khó để lý giải.
Bất tri bất giác, cô khỏi khuôn viên trụ sở cảnh sát.
Bình thường giờ tan ca của cô cố định, hoặc là bắt taxi, hoặc là để tài xế trong nhà tới đón. Hôm nay vì Tạ phu nhân sắp xếp cho cô một buổi xem mắt, chính xác cô tan ca lúc mấy giờ, nên cô định gọi xe.
Vừa tới ven đường, một chiếc xe màu đen liền chầm chậm dừng bên cạnh cô. Ban đầu Du Thất Nhân còn tưởng chắn đường khác, nép sang trong một chút, cho đến khi chiếc xe những chạy , mà còn bấm còi hai tiếng về phía cô.
“Vừa đường thất thần thói quen .”
Một giọng quen, nhưng mang theo chút xa lạ, vang lên bên cạnh cô.
Du Thất Nhân sững , đầu sang.
Đèn đường ban đêm quá sáng, nhưng ánh sáng chiếu lên gương mặt đàn ông vô cùng rõ ràng. Khuôn mặt điển trai, mang cảm giác như gió xuân ấm áp.
Chỉ là, nếu tiếp xúc với nhiều hơn một chút, sẽ tuyệt đối thể trông mặt mà bắt hình dong. Ai mà cho rằng đàn ông dễ ở chung, thì coi như đời xong .
“bác sĩ Tô?”
Du Thất Nhân quan sát vài giây nhận Tô Bỉnh Sơ. Cô chút bất ngờ:
“Anh ở đây? Lão đại gọi tới tăng ca ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/234-2.html.]
Nam Cung Tư Uyển
Tô Bỉnh Sơ tựa khuỷu tay lên cửa xe, đỡ gọng kính, buồn :
“ là sống sờ sờ, tay chân, cứ trói chặt với lão đại của cô?”
Du Thất Nhân “ha” một tiếng:
“Anh tưởng là ? Anh còn chắc dính tới .”
“Cô cái gì?”
Tô Bỉnh Sơ vẫn treo nụ dịu dàng, đôi mắt đào hoa cô đầy ôn hòa.
Càng ôn hòa, càng khiến cảm giác như d.a.o nhỏ giấu bên trong.
Du Thất Nhân ngày thường tính khí nhỏ. Người thì chỉ thấy cô lạnh lùng, nhưng chỉ cần tiếp xúc lâu hơn một chút sẽ bên trong cô là cả một thùng t.h.u.ố.c súng. Cô mà vui, ngay cả Cố Ứng Châu cũng cô chọc vài câu, cùng lắm là xả xong giận thì phạt sân huấn luyện chạy vài vòng.
Cô sợ trời sợ đất, mà Tô Bỉnh Sơ dùng ánh mắt “gió xuân ấm áp” chằm chằm như , trong lòng bắt đầu thấy chắc.
Cô giật giật khóe môi:
“Không gì cả. bác sĩ Tô, còn việc, rảnh tán gẫu với . Hẹn gặp .”
Trong lòng thì đang mắng thầm: Tên hồ ly mặt c.h.ế.t tiệt, nhất là bao giờ gặp !
Chào tạm biệt một câu, cô nhấc chân luôn. Vì tránh Tô Bỉnh Sơ càng xa càng , bước chân cô sải dài. Không ngờ mới năm mét, chiếc xe chầm chậm theo sát phía .
“Lên xe , đưa cô một đoạn.”
Câu từ miệng Tô Bỉnh Sơ , chẳng khác nào “để tiễn cô đoạn đường cuối cùng”, mang theo bầu khí quỷ dị khó tả.
“Không cần phiền.” Du Thất Nhân đầu . “Chúng , hơn nữa khác thấy cũng .”
Tô Bỉnh Sơ khẽ đạp ga, giữ cách đủ để song song với cô.
Anh nhạt, hỏi đầy ẩn ý:
“Sợ ai thấy?”
Du Thất Nhân: “……”
Cô khựng bước, cuối cùng cũng nhận gì đó .
Lúc chạm mặt trong sở cảnh sát, cô thấy Tô Bỉnh Sơ nhiều thế . Hai chỉ là quen sơ, khỏi quá thiếu chừng mực, còn hỏi cả chuyện riêng của cô.
Cơn bực bội lập tức dâng lên. Du Thất Nhân dừng , xoay , Tô Bỉnh Sơ bằng ánh mắt lạnh lẽo, cau mày nhạt:
“Bác sĩ Tô, đường đột ? Với quan hệ giữa chúng , vẫn đủ để hỏi chuyện riêng của .”
Nhìn dáng vẻ tức giận lạnh lùng của cô, Tô Bỉnh Sơ lúc mới thấy… thuận mắt hơn một chút.
Anh tức giận, nụ rõ ràng hơn:
“Được , trêu cô nữa. Lên xe , nhà hàng Tây Ngân Châu.”
Du Thất Nhân: “……”
Biểu cảm của cô đổi thấy rõ bằng mắt thường.
Sự phẫn nộ chỉ duy trì mặt cô vài giây, nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc, cạn lời. Cuối cùng, cô nheo mắt, chằm chằm gương mặt Tô Bỉnh Sơ với ánh mắt dò xét.
“Anh chính là đối tượng xem mắt sắp xếp?”
Thấy cô kỹ như , Tô Bỉnh Sơ còn cố ý tháo cặp kính gọng vàng mặt xuống.
“ cận.” Anh tiện miệng giải thích.
Nhìn gương mặt tuấn tú , Du Thất Nhân cẩn thận mà ngắm thêm vài giây.
Khó trách Tạ phu nhân dám vỗ n.g.ự.c bảo đảm cô nhất định sẽ thích. Không hổ là cô, hiểu cô đến mức chuẩn xác.
Sở thích của cô cực kỳ đơn giản, chỉ thích ngắm trai . Mà trùng hợp, Tô Bỉnh Sơ đúng là một trai .
Đeo kính thì phong nhã, vài phần khí chất “bại hoại trí thức”. Tháo kính , đôi mắt đào hoa liền thêm mấy phần phong tình, ánh cũng còn ôn hòa nữa, như thể mất lớp che đậy, lộ bản chất thật.
Du Thất Nhân thu ánh mắt dính chặt mặt , thở dài một cách đầy tiếc nuối.
“Bác sĩ Tô, trùng hợp thật.”
“Không trùng hợp.” Tô Bỉnh Sơ đáp thẳng. “ tan ca cố ý con đường , tới đón cô.”
Tim Du Thất Nhân đập nhanh thêm hai nhịp. cô vẫn tỉnh táo, chủ động :
“Nếu tới , vài lời rõ luôn ở đây cho khỏi lãng phí thời gian của cả hai. Chúng quá phù hợp, cho nên cũng đừng—”
Cô còn xong, Tô Bỉnh Sơ thong thả cắt ngang:
“Du tiểu thư hài lòng với ?”
Cách xưng hô chuyển thành “Du tiểu thư”, sơ một cái là rõ.
Du Thất Nhân cũng cảm thấy phần thiếu lịch sự, liền chủ động lùi một bước:
“Không hài lòng với .” Cô khách sáo . “Chỉ là cảm thấy, kiểu thích.”
Trên mặt Tô Bỉnh Sơ vẫn nụ , chỉ là chạm tới đáy mắt:
“Sao cô kiểu thích? nhớ Nhật báo Cảng Thành từng đăng tiêu chuẩn chọn bạn đời của .”
Trong lòng Du Thất Nhân thầm nghĩ: Người đàn ông khó đối phó thế? Trước đây cũng thấy nhiều .
Còn nghĩ nên đáp thế nào, Tô Bỉnh Sơ xuống xe.
Anh mặt Du Thất Nhân, mở cửa ghế phụ:
“Mời lên xe, Du tiểu thư.”
Du Thất Nhân: “—”
“Không cần nghi ngờ.” Tô Bỉnh Sơ thong dong . “Cô chính là kiểu thích. nghĩ chúng thể thử tiếp xúc một chút.”
Du Thất Nhân: “……”
Cô phân biệt lời là thật mấy phần, giả mấy phần. Bởi vì , dù vui cũng vẫn .
dù , câu vẫn khiến mặt cô nóng bừng.
Cô lén véo mạnh mặt ngoài đùi một cái, đau tức giận mắng thầm bản : tiền đồ.
Nam sắc hại .
Nam sắc đúng là hại mà!