TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 60 (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:45:14
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xử lý xong chỗ hóa chất màu trắng nghi là từ quá trình cháy của bạch lân, Lục Thính An không phát hiện thêm gì bất thường trong phòng. Rời khỏi phòng và xuống lầu không lâu, Cố Ứng Châu cũng đưa Hoàng lão bản từ trên lầu đi xuống.
Hoàng lão bản trông có vẻ rất vui, dù cho Cố Ứng Châu chẳng hề nhẹ nhàng, gần như kéo thẳng ông ta xuống theo tay áo nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt ông ta.
Ngược lại, vẻ mặt của Cố Ứng Châu thì hoàn toàn dửng dưng, môi mím chặt. Dựa vào những hiểu biết gần đây của Lục Thính An về anh ta, rõ ràng tâm trạng của Cố Ứng Châu lúc này không được tốt, ít nhất thì sự kiên nhẫn đã cạn sạch.
Nam Cung Tư Uyển
Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, Hoàng lão bản đã trông thấy Xảo Mạn đang đứng bên cạnh Lục Thính An, sắc mặt lập tức sa sầm:
“Xảo Mạn, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, càng lúc càng không biết điều! Còn không mau đẩy xe lăn cho tôi?!”
Xảo Mạn nhìn Lục Thính An cầu cứu trong vô thức, nhưng rồi vẫn phải ngoan ngoãn bước tới, run rẩy đẩy xe lại cho ông ta, giọng nhỏ nhẹ:
“Xin lỗi, thưa ông.”
Hoàng lão bản vừa ngồi lên xe, chân bị thương mới nhẹ bớt chút đau đớn. Cái chân bị gãy ấy thường xuyên nhức nhối từng cơn khiến ông ta không dám để chạm đất, cứ phải nhón lên mà đi. Khi nãy bị ép phải tự xuống lầu, bên chân lành phải chịu gần hết trọng lượng cơ thể, mỏi đến phát run. Mà Cố Ứng Châu thì ông ta lại không dám bám lấy.
Còn chưa ngồi vững, ông ta đã liếc Xảo Mạn một cái sắc lẹm, âm thầm nghĩ:
Về đến nhà phải dạy dỗ lại con nha đầu này mới được.
Hồi trước làm việc còn cẩn thận, sao dạo này lại sơ suất liên tục, chắc là thấy nhà mình sa sút nên có ý định nhảy việc. Nuôi cái đồ vong ân bội nghĩa!
Ngay lúc đó, Lục Thính An chậm rãi tiến đến, giọng điệu tò mò:
“Hoàng lão bản, người hầu cẩn thận như Xảo Mạn, ông tìm ở đâu vậy?”
“À?” Hoàng lão bản ngẩng đầu, ngạc nhiên liếc nhìn Lục Thính An, rồi lại nhìn sang khuôn mặt thanh tú của Xảo Mạn. Dần dần, ánh mắt ông ta trở nên ám muội, có phần hèn mọn.
Trong mắt ông ta, trai trẻ nhà giàu nào chẳng có vài cô nàng xinh đẹp vây quanh? Tuy ngoài kia đồn rằng vị Lục tiểu thiếu gia này có khuynh hướng “đoạn tụ”, nhưng ông ta không tin có người đàn ông nào lại hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ. Nếu cả đời không từng nếm trải mùi vị đàn bà, thế chẳng phải là biến thái à?
Mà Xảo Mạn đúng là cũng có nhan sắc. Nhìn bộ dạng Lục Thính An có vẻ như đã bị mê hoặc đến độ thần hồn điên đảo.
Ông ta cười ha ha, nói:
“Xảo Mạn không phải tôi tuyển về đâu. Ba năm trước, nó mới vừa trưởng thành đã phải ra đường bán mình chôn cha. Vợ tôi vốn mềm lòng, thấy cảnh đáng thương liền đưa về nhà. Mấy năm nay con bé từ không biết gì mà đã làm việc gọn gàng lanh lẹ, tôi và bà ấy cũng bỏ không ít công sức đào tạo.”
Xảo Mạn cúi đầu, trong lòng có phần uất ức.
Sự thật thì cô làm công với mức lương còn thấp hơn những người hầu khác trong biệt thự.
Hoàng lão bản và phu nhân mượn cớ “giúp cô chôn cha” để trừ lương đủ kiểu. Cô chỉ nghĩ nhà họ Hoàng dù gì cũng cho ăn ở, nên vẫn nhịn.
Nhưng đào tạo gì chứ?
Từ nhỏ cô đã quen làm việc nhà. Sau khi vào Hoàng gia, chẳng biết cách dùng mấy thiết bị hiện đại nên tự mình học hỏi từ những người hầu có kinh nghiệm chứ nào dám làm phiền chủ nhà. Thật ra chính Hoàng lão bản từng nhiều lần giở trò sàm sỡ cô, bị phu nhân bắt gặp. Từ đó, bà ấy nhìn cô như gai trong mắt, mặt lạnh như tiền.
Lục Thính An nghe ra được sự khoe công trong lời Hoàng lão bản, chỉ nhàn nhạt gật đầu:
“Vậy à? Thế thì tốt.”
Hoàng lão bản cười hề hề, định nói thêm mấy câu để đưa Xảo Mạn qua cho Lục Thính An. Nhưng cậu lại làm như chỉ thuận miệng hỏi chơi, chẳng có động thái nào rõ ràng. Đợi mấy giây không thấy hồi đáp, ông ta hơi sốt ruột.
Cuối cùng không nhịn được, ông ta kéo Xảo Mạn qua, đẩy mạnh về phía Lục Thính An:
“Lục tiểu thiếu gia, chẳng phải cậu có ý với nó sao? Tôi quyết định rồi, tặng luôn cho cậu. Thật đấy, bên ngoài giờ khó mà tìm được người hầu nào như con bé này! Mấy cô từ công ty việc làm đưa tới ấy à, toàn bọn lười chảy thây.”
Xảo Mạn không kịp phản ứng, bị đẩy bật lên suýt ngã. May mà Lục Thính An nhanh tay đỡ lấy, cô mới không ngã sấp mặt. Cô khẽ liếc cậu một cái, mắt đầy biết ơn, rồi nhanh chóng rút tay về, lùi ra đứng sang một bên.
Lục Thính An khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hoàng lão bản:
“Ý ông là gì đây?”
Hoàng lão bản vẫn mặt dày cười toe toét:
“Chẳng phải cậu có cảm tình với con bé sao? Tôi thấy hợp thì đưa nó luôn cho cậu. Cứ yên tâm, chuyện nhỏ thế này tôi vẫn làm chủ được. Nhà tôi người hầu như Xảo Mạn còn nhiều, nếu không vừa ý thì cứ trả về, không sao hết.”
Xảo Mạn vẫn lặng lẽ đứng đó, không hèn mọn, không phản ứng gì thừa thãi. Nhưng trong ánh mắt cô lại thoáng lên một tia mệt mỏi như đã quen với việc bị xem như một món hàng có thể trao tay bất cứ lúc nào.
Câu nói vừa rồi của Hoàng lão bản không khiến Xảo Mạn cảm thấy tủi thân trái lại, trong lòng cô lại nhẹ nhõm đến lạ. Cuối cùng thì cũng thoát khỏi cái nhà này. Cô không chắc rời khỏi nhà họ Hoàng sẽ là khởi đầu tốt đẹp hơn, nhưng cuộc đời cô đã thế rồi, cô tình nguyện đánh cược thêm một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-60-1.html.]
Lục Thính An khẽ cong môi, bình tĩnh đáp:
“Cung kính không bằng tuân mệnh. Vậy xin cảm ơn Hoàng lão bản.”
Mục đích đã đạt được, cậu chẳng buồn diễn tiếp trò giả lả nữa.
“Di vật của Tống Nghi Chi tôi cũng xem xong rồi. Tôi và Cố tiên sinh còn việc khác, xin phép cáo từ.”
Hoàng lão bản theo thói quen quát lớn:
“Xảo Mạn! Đưa hai vị thiếu gia ra gara!”
Dứt lời, ông ta mới sực nhớ: giờ thì Xảo Mạn không còn là người của nhà họ Hoàng nữa rồi.
Cười gượng một cái, ông ta lại không quên cố vớt vát chút gì:
“Lục tiểu thiếu gia, người của nhà họ Hoàng tuy không giàu sang bằng ai, nhưng cũng là thật lòng đối đãi. Sau này nếu có chuyện gì, mong cậu cũng vì hôm nay mà nể mặt giúp một tay.”
Lục Thính An chỉ mỉm cười, không rõ là vui hay giễu:
“Đương nhiên rồi.”
Ra khỏi phòng khách, ba người tiến về gara. Do chân đau nên Hoàng lão bản không tiễn được, chỉ nhìn theo từ xa.
Lục Thính An và Cố Ứng Châu đi trước, Xảo Mạn lặng lẽ theo sau. Suốt đường, cô không nói lời nào, từng bước chân đều nhẹ như gió.
Tới nơi, Lục Thính An mở cửa ghế sau, giọng lịch sự:
“Lên xe đi.”
Xảo Mạn cúi đầu vâng dạ, nhưng bước chân vẫn chần chừ. Trông cô lúc này chẳng khác gì một con mèo nhỏ lạc đàn rụt rè, cảnh giác, mà vẫn cố giữ một chút tự trọng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, lưng thẳng tắp.
Đợi cửa xe vừa khép lại, Cố Ứng Châu quay sang, trầm giọng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Lục Thính An khẽ nháy mắt:
“Lên xe rồi nói.”
Cậu vừa vươn tay mở cửa thì một bàn tay bỗng nhiên từ phía sau chặn lại, đẩy cửa xe đóng sập.
Lục Thính An cau mày:
“?”
Cậu xoay người lại, đập ngay vào gương mặt quen thuộc đến chán ghét: Tiền Lai, với khuôn mặt to gần sát đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là má đã chạm cửa kính.
Tên này… đứng gần đến mức có thể nhìn rõ cả lỗ chân lông, mi dài hơi cong, làn da trắng đến vô lý, nhìn thì có nét đẹp trai, vậy mà tính cách thì hệt như âm hồn không tan, cứ bám mãi không dứt.
Lục Thính An trợn mắt:
“Anh là ma à? Đi đứng sao không phát ra tiếng?”
Cậu đưa tay đẩy mạnh cánh tay Tiền Lai đang chống lên cửa xe. Anh ta lảo đảo suýt đập đầu vào cửa, may mà đứng vững được.
Dù bị xô đẩy, Tiền Lai vẫn không giận, ngược lại còn nhoẻn cười như thể càng bị ghét càng khoái.
Anh ta nghiêng đầu nhìn vào xe, giọng nửa đùa nửa thật:
“Cậu chạy nhanh thế, động tĩnh lớn quá lỡ tôi không kịp theo thì sao?”
Nói xong, anh lại vươn tay muốn chạm vào cằm Lục Thính An:
“Thính An, tôi chọc cậu gì à? Gặp được cậu một lần khó như vậy, sao lại lạnh nhạt với tôi thế?”
Ngón tay kia càng lúc càng gần, khiến Lục Thính An da gà da vịt nổi khắp người.
Quá đáng sợ!
Cả hai đều là đàn ông, sao lại có thể làm ra cái hành vi tán tỉnh rợn người thế này?
Ngay khoảnh khắc ngón tay sắp chạm tới, cậu nghiêng người né tránh, đồng thời mạnh tay hất văng luôn “móng heo” đang đưa tới gần mặt mình.