TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 60 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:45:45
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị vả mặt liên tiếp hai lần, Tiền Lai cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Anh cau mày, liếc vào trong xe, ánh mắt quét qua Xảo Mạn cô gái đang co người như thể muốn biến mất vào ghế sau.
“Lục Thính An, đừng nói cậu thực sự có cảm tình với con nhóc đó đấy chứ?”
Anh ta nhướng mày, giọng đầy khiêu khích. “Bây giờ cậu chuyển sang thích con gái thật rồi à?”
Lục Thính An: “…?”
Cái kiểu nói chuyện này là người bình thường có thể hiểu được à? Cái gì mà “thích” hay “không thích”… cậu còn chưa đụng tới ai đến mức gây phản ứng sinh lý, nhưng rõ ràng cậu vẫn là đàn ông bình thường, có cần thiết phải đi giải thích sở thích t.ì.n.h d.ụ.c của mình không?
Cậu lạnh mặt, liếc sang Tiền Lai, giọng đầy cảnh cáo:
“Tiền tiên sinh, sếp Cố vẫn còn ở đây. Nếu anh còn dám nói mấy lời tào lao này, coi chừng tôi báo cảnh sát bắt anh thật đấy.”
Tiền Lai cười khẩy:
“Bắt tôi? Dựa vào cái gì?”
Cố Ứng Châu nhìn thẳng vào anh ta, giọng lạnh tanh:
“Quấy rối tình dục.”
Tiền Lai: “…”
Không thèm phí thời gian dây dưa, Lục Thính An và Cố Ứng Châu đẩy anh ta ra, lên xe luôn.
Nhưng Tiền Lai vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Anh bám theo, gõ vào cửa sổ, giọng vẫn to như phá:
“Lục Thính An! Cậu thật sự bắt đầu thích phụ nữ rồi à?”
Lục Thính An nghiêng đầu, cười cười nửa thật nửa đùa:
“Ừ. Thật đấy.”
Tiền Lai trố mắt như sắp rớt tròng:
“Cậu thế quái nào lại đi thích phụ nữ được?!”
Lục Thính An nhíu mày, mặt không đổi sắc đáp:
“Uống thuốc Bắc điều trị đấy.”
Ngay lúc Tiền Lai còn đang há hốc vì sốc, cậu nhanh tay kéo cửa sổ xe lên. Cố Ứng Châu thì thậm chí còn nhanh hơn đạp ga, chiếc xe phóng vút đi, để lại Tiền Lai đứng ngơ ngác nhìn theo trong gió.
Bên trong xe, qua kính chiếu hậu, bóng dáng Tiền Lai đứng ngây ra như tượng càng lúc càng mờ nhạt.
“Không thể nào… Không thể nào!”
Tiền Lai lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đã khuất bóng.
Lục Thính An thật sự không thích đàn ông nữa?
Còn có chuyện như thế sao? Thuốc Bắc mà cũng chữa được cái này á?
Trong xe, Cố Ứng Châu trầm ngâm một lúc. Không hiểu sao, tin “Lục Thính An thích phụ nữ” chẳng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm gì cả. Trái lại, trong n.g.ự.c cứ có cảm giác lộn xộn, đầu óc cũng không ngừng nghĩ về chuyện đó.
Gần một tháng nay, tính cách Lục Thính An thay đổi không ít, xu hướng tình cảm dường như cũng thay đổi theo. Nhưng điều lạ là...
Nam Cung Tư Uyển
Anh có từng thấy Lục Thính An thân thiết với cô gái nào đâu, ngoại trừ…
Tầm mắt Cố Ứng Châu dừng lại ở kính chiếu hậu, nơi phản chiếu hình ảnh Xảo Mạn đang ngồi thu mình ở ghế sau, lưng thẳng tắp, hai tay đặt gọn trên đùi.
Anh thu lại ánh nhìn, hỏi khẽ:
“Cô ấy làm sao vậy?”
Lục Thính An liền kể lại mọi chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Hoàng.
“Nhà họ Hoàng gần như phá sản rồi. Của hồi môn của Hoàng phu nhân cộng với số tiền tích góp bao năm cũng chỉ đủ bù một phần lỗ hổng. Bây giờ họ đang bán tháo bất động sản, xe cộ, tất cả để giữ lấy mỗi cái chân của Hoàng lão bản thôi.”
Cố gia dù không dây dưa với những phi vụ mờ ám, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không biết gì. Trái lại, chỉ cần đào sâu, Cố Ứng Châu có thể biết hết ai dính đến ai.
Chẳng qua, hiện giờ anh chưa muốn động đến những kẻ đó.
Cảng Thành là nơi cá lớn nuốt cá bé, các thế lực đan xen như mạng nhện. Không ai dám động vào Cố gia, nhưng cũng không thiếu kẻ ghen ăn tức ở. Nếu Cố Ứng Châu ra tay không đúng chỗ, đào trúng “ổ bánh kem” của người khác mà không có bằng chứng vững chắc, thì không chỉ gây họa cho bản thân mà còn có thể làm lung lay cả trăm năm cơ nghiệp của gia tộc. Một bầy tôm cá liên thủ lại, cũng đủ làm rách lưới rồng.
Nghĩ đến việc Hoàng lão bản vừa rồi sảng khoái gật đầu cho cảnh sát vào biệt thự điều tra, Cố Ứng Châu trầm giọng nói:
“Chúng ta vào biệt thự chắc chắn sẽ không giữ được bí mật. Ông ta nhất định sẽ dùng chuyện này làm tin nóng, để đẩy giá biệt thự lên lần nữa.”
Nghe đến đó, Xảo Mạn ngồi ở hàng ghế sau lập tức gật đầu xác nhận.
“Đã có mấy người từng liên hệ với ông ta để mua căn biệt thự, nhưng ông vẫn không chịu bán. Hồi trước mua căn này mất hơn ba chục triệu, giờ giá nhà tăng lên gấp rưỡi rồi.”
Chỉ là, với Hoàng lão bản thì hơn mười triệu cũng chẳng thấm vào đâu. Ông ta vẫn đang chờ cơ hội chốt giá cao hơn.
Đúng là mỉa mai, người đàn ông luôn tự xây dựng hình tượng một “fan trung thành nhiều năm không quên được Tống Nghi Chi” thực chất chỉ đang lợi dụng cái c.h.ế.t và danh tiếng của cô để trục lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-60-2.html.]
Nghĩ đến sắc mặt đầy cảm xúc của Hoàng lão bản khi nhắc đến Tống Nghi Chi lúc nãy, Lục Thính An chỉ thấy nực cười.
Tuy vậy, dù Xảo Mạn đã làm việc trong nhà họ Hoàng nhiều năm, Cố Ứng Châu vẫn chưa hoàn toàn tin lời cô. Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ ấy, Xảo Mạn lập tức xắn tay áo, để lộ cánh tay chi chít những vết thương cũ mới đan xen.
Chúng không chảy máu, nhưng rải rác khắp cánh tay gầy guộc của cô, vết thì thâm tím, vết thì đỏ tấy, rõ ràng là hậu quả từ việc bị đánh bằng vật cứng. Một số còn sưng, cho thấy vừa mới bị gây ra không lâu.
Xảo Mạn nói khẽ, “Thời gian gần đây, ông ấy tính khí thất thường, chỉ cần không hài lòng là lấy dây lưng đánh tôi. Dù mặc đồ dày, nhưng ông ta mạnh lắm…”
Mỗi lần đều ra tay rất nặng, càng khóc càng đánh, càng van xin thì càng bị đánh lâu.
Lục Thính An liếc nhìn cách ăn mặc của cô. Dưới lớp áo khoác họa tiết đơn giản chỉ là một chiếc áo len mỏng, với thời tiết mấy độ thế này mà mặc như vậy, đúng là không có gì bảo vệ khỏi những cú quất thẳng tay.
Cố Ứng Châu nhíu mày: “Ông ta bạo hành cô, sao không báo cảnh sát?”
Nghe vậy, mắt Xảo Mạn đỏ hoe. “Vô dụng thôi. Tôi lén hỏi thăm vài người rồi. Báo cảnh sát cũng vậy thôi, bọn họ đều che chở cho nhà đó.”
Có lẽ là vì uất ức dồn nén quá lâu, cảm xúc vỡ òa, cô càng nói càng kích động, cuối cùng gần như gào lên trong xe.
Chỉ đến khi âm thanh của chính mình vang vọng lại trong khoang xe kín, Xảo Mạn mới chợt nhận ra mình thất thố. Cô vội lau nước mắt bằng tay áo, cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi…, tôi không có ý nói các anh…”
Hai người này không giống với những người khác, cô biết chứ. Sếp Cố là một trong những cảnh sát giỏi nhất, từng đưa bao kẻ ác ra trước công lý. Còn sếp Lục, nếu không nhờ cậu ấy… cô e là đến giờ vẫn bị vùi trong vũng bùn đó.
Đang miên man suy nghĩ, cô nghe thấy giọng Cố Ứng Châu trầm thấp vang lên: “Xin lỗi, tôi không biết chuyện nghiêm trọng đến vậy. Tôi sẽ báo cáo tình hình với hội đồng thanh tra nội bộ.”
Xảo Mạn ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong gương chiếu hậu, Cố Ứng Châu vẫn nhìn thẳng về phía trước, còn Lục Thính An thì khẽ gật đầu, ánh mắt như cổ vũ.
Cố Ứng Châu đưa Xảo Mạn đến một khách sạn do nhà họ Lục kinh doanh, Khách sạn Kim Vượng Giác.
Nơi này là một trong những nguồn lợi nhuận ổn định của nhà họ Lục, thu hút nhiều người đến công tác ở Cảng Thành. Bên cạnh đó, họ còn sở hữu một tòa cao ốc làm trụ sở chính, nơi chỉ tuyển nhân viên có trình độ cao hoặc có quan hệ.
Với năng lực hiện tại của Xảo Mạn, vào làm ở trụ sở thì chưa đủ tầm, nhưng làm việc tại khách sạn thì vừa sức. Dù là làm lễ tân hay tạp vụ, cô đều có thể đảm nhiệm được. Hơn nữa, khách sạn có khu nhà ăn và ký túc xá dành riêng cho nhân viên ở tầng hai rất thuận tiện.
Lục Thính An đích thân đưa cô đến, giám đốc khách sạn tỏ ra cực kỳ kính trọng, tự mình đưa Xảo Mạn đi làm quen môi trường, còn cam đoan với Lục Thính An rằng sẽ chăm sóc cô chu đáo.
Sau khi sắp xếp xong, Lục Thính An mới cùng Cố Ứng Châu quay về sở cảnh sát.
Vừa trở lại, tổ trọng án 1 đang tranh thủ giờ nghỉ để họp nhóm nhanh. Mấy người thấy hai người trở về, lập tức đứng lên đón.
Phó Dịch Vinh nhanh nhẹn rót nước, nước ấm cho Lục Thính An vì cậu thể trạng yếu, tay chân lạnh quanh năm; còn nước nguội cho Cố Ứng Châu, người chẳng bao giờ chịu uống đồ nóng.
Hồ Trấn và Lý Sùng Dương báo cáo ngay tình hình:
“Chúng tôi theo dõi nhà của Tống Mỹ Hàm và cha mẹ cô ta suốt đêm qua. Mấy người đó hầu như không ra ngoài, có vẻ cái c.h.ế.t của Tống Nghi Chi ảnh hưởng khá nặng. Hai ông bà già có ra phố mấy lần, mua đồ cúng và một đống tiền vàng mã. Còn Tống Mỹ Hàm… chín giờ sáng ra ngoài mặc đồ thể thao, còn dắt chó chạy bộ hai cây số.”
Phó Dịch Vinh tròn mắt, “Em gái ruột c.h.ế.t thảm như thế, mà còn có tâm trạng chạy bộ?”
Du Thất Nhân thì chú ý điểm khác: “Gia đình này ở đồn cảnh sát qua đêm, về nhà chưa ngủ bù mà còn rảnh đi mua đồ, rồi tập thể dục sáng? Đúng là nhà này ai cũng khoẻ phi thường.”
Tính cách Tống Mỹ Hàm thế nào, cả đội đều rõ. Dù nghi ngờ quanh cô ta chưa đủ bằng chứng, nhưng chẳng ai trong nhóm tin rằng cô ta đau buồn vì chị gái.
“Sếp Cố, sếp Lục, hai người sáng nay đến nhà cũ của Tống Nghi Chi mà, có phát hiện gì không?”
Cố Ứng Châu kể sơ qua tình hình nhà họ Hoàng, dặn Phó Dịch Vinh chú ý các tin tức gần đây liên quan.
Lục Thính An thì lấy từ túi áo ra một túi vật chứng nhỏ, bên trong là vật thể màu trắng.
“Tôi tìm thấy cái này trong phòng Tống Nghi Chi.”
Phó Dịch Vinh nheo mắt nhìn: “Vôi tường à?”
Lục Thính An: “……”
Du Thất Nhân chán nản, đẩy Phó Dịch Vinh sang một bên: “Làm ơn, dùng não chút đi?”
Cô cúi sát nhìn kỹ mấy cục chất rắn đó vài giây, rồi nói: “Giống hệt mấy mẫu còn sót lại trên xương của nạn nhân trong vụ án năm năm trước.”
“Đúng rồi!” Cô bỗng nhớ ra, “Sếp Cố, bộ hài cốt từ nghĩa trang công cộng mang tên ‘Tống Nghi Chi’ đã được chuyển về. Lê pháp y đang khám nghiệm, dặn các anh về thì đến gặp cô ấy.”
Lục Thính An tay chân lạnh toát nhưng uống ngụm nước ấm vào cũng thấy dễ chịu hơn, liền gật đầu: “Vậy đi thôi, đến phòng pháp y xem sao.”
Du Thất Nhân cũng đi cùng. Ba người rảo bước trên hành lang dẫn đến phòng pháp y. Càng đến gần, Du Thất Nhân càng ngửi rõ mùi nồng nặc quẩn quanh.
Cô vẫn chưa quên cảm giác lúc mở quan tài đó: hài cốt trắng đen lẫn lộn, mùi thối rữa và cháy khét xộc vào mũi trong tích tắc, như xuyên thẳng lên não.
Hài cốt đã đáng sợ như thế, thì t.h.i t.h.ể được nâng ra khỏi biệt thự hôm đó… rốt cuộc còn kinh khủng đến nhường nào? Và nạn nhân đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn trước khi chết?