TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 62 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:36:23
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Du Thất Nhân nhướng mày:
“Ừ thì… sao?”
Phó Dịch Vinh tăng âm lượng, tỏ rõ sự bất mãn:
“Từ khi nào bên cạnh anh ấy lại toàn là Lục Thính An vậy!”
Cuối cùng thì anh cũng nhận ra điều khiến mình cảm thấy không ổn bấy lâu nay. Đã rất lâu rồi anh không còn được đi làm chung với Cố Ứng Châu nữa! Bảo sao dạo gần đây đầu óc cứ như bị hút cạn năng lượng.
Lý Sùng Dương lướt mắt nhìn anh, giọng pha chút hả hê:
“Chuyện đó cũng xảy ra được một thời gian rồi.”
Từ khi Lục Thính An vào đội, người đi chung với Cố Ứng Châu luôn luôn là cậu ta. Lúc đầu hai người còn chẳng ăn ý nổi, giờ thì khác rồi. Chỉ cần ở đâu có Lục Thính An, chắc chắn Cố Ứng Châu sẽ ở gần đó. Y như vệ sĩ riêng vậy.
Mọi người đều biết Lý Sùng Dương rất nể phục Cố Ứng Châu từng có thời gian anh cực kỳ ghen tị với Phó Dịch Vinh vì là em họ của sếp Cố, còn được đi phá án chung nữa. Anh nghĩ bao lần, giá mà được kề vai sát cánh như thế thì tốt biết bao.
Nhưng bây giờ nhìn lại, làm em họ hình như chẳng được lợi gì mấy. So với Lục Thính An thì đúng là “lép vế”.
Du Thất Nhân cười nhạt, cố tình “xát muối” vào nỗi buồn của Phó Dịch Vinh:
“Ai mà chẳng muốn cộng sự của mình thông minh? Không thấy từ khi sếp Cố bắt cặp với Lục Thính An, hiệu suất phá án của tổ mình lên vùn vụt à?”
Phó Dịch Vinh tức muốn xì khói, nhưng tìm mãi không ra lời nào để phản bác. Đành giận cá c.h.é.m thớt, chuyển hướng công kích:
“Thông minh thì sao chứ? Thân thể yếu xìu vậy mà cũng đòi làm cảnh sát trọng án? Đụng phải nguy hiểm lại phải để sếp Cố ra tay bảo vệ!”
Du Thất Nhân nghe xong, môi càng nhếch cao hơn, giọng đầy ẩn ý:
“Nếu thể lực của Lục Thính An mà ngang với sếp Cố, ai đè ai còn chưa biết đâu.”
Phó Dịch Vinh ngơ ngác:
“Gì cơ?”
Du Thất Nhân liếc mắt cười:
“Không hiểu thì thôi.” Rồi cô quay sang gọi: “Trấn ca, đi thôi, tôi với anh cùng tổ điều tra vụ mất tích dân cư.”
Thế là Lý Sùng Dương bị bỏ rơi, đứng đó một mình, mặt mày có chút đăm chiêu nhìn sang Phó Dịch Vinh.
Phó Dịch Vinh cũng quay lại nhìn anh, cau mày lầu bầu:
“Perla nói gì kỳ vậy chứ? Sếp Cố mà phải dựa vào thể trạng để áp chế Lục Thính An à? Hai mươi Lục Thính An cũng không đỡ nổi một đ.ấ.m của sếp Cố nữa là!”
Lý Sùng Dương: “…”
Không muốn giải thích. Không thể giải thích.
Anh cảm thấy Du Thất Nhân đang nói linh tinh, nhưng hành vi của Cố Ứng Châu quả thật có phần kỳ lạ.
Dù sao thì Lý Sùng Dương cũng không phải kiểu người phân biệt hay dè bỉu xu hướng tình cảm của người khác, nhất là khi người đó lại là Cố Ứng Châu.
Liếc sang Phó Dịch Vinh, anh bực mình nói:
“Đi lẹ đi, sếp Cố không đánh Lục Thính An đâu, nhưng anh thì không chắc đấy.”
Phó Dịch Vinh: “…”
Chờ Lý Sùng Dương rời khỏi phòng làm việc, anh mới giận quá mà dậm chân, đuổi theo hét với theo một câu:
“Lý Sùng Dương! Cái đồ phản chủ! Cánh cứng rồi hả?!”
Cố Ứng Châu đưa Lục Thính An đến trại tạm giam.
Mại dâm và môi giới mại dâm ở Cảng Thành hiện tại vẫn là hành vi vi phạm pháp luật. Dù thực tế trong xã hội có không ít người dựa vào cơ thể để kiếm sống, cảnh sát cũng không phải thấy ai là bắt người nấy, nhưng vấn đề là lần này Anh Đào lại liên quan đến Lưu Uy một tên cướp ngân hàng.
Chưa điều tra kỹ, không ai dám đảm bảo rằng Anh Đào không phải là đồng phạm.
Cho nên tổ 2 khi dẫn Lưu Uy đi bắt một tên đào phạm khác, Anh Đào đã bị tạm thời giữ lại trong trại tạm giam.
Nam Cung Tư Uyển
Lúc đầu Lục Thính An cũng từng nghi ngờ thân phận thật sự của Anh Đào, dù sao thì một người từng là “hồng nhân” mà rơi xuống đến mức này, biết đâu lại là vì từ giàu sang nghèo, uất ức quá mà nảy sinh ý định cướp ngân hàng.
Nhưng khi nhìn thấy chính người thật, phỏng đoán kia lập tức sụp đổ.
Trại tạm giam là một phòng lớn được rào chắn sắt bao quanh, bên trong nhốt mấy người uống say gây sự, đánh nhau gây rối, hoặc bị bắt khi đang đánh bạc. Trong cái đám hỗn độn ấy, Anh Đào đặc biệt nhỏ bé, cũng đặc biệt dễ thấy.
Hai người họ vừa bước vào liền nhìn thấy cô co mình trên chiếc ghế dài sát mép tường, cả người run rẩy, trông như một chú mèo nhỏ đang cố thu mình trong cơn lạnh.
Giữa ban ngày, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc sườn xám tay dài màu lục đậm, kiểu dáng cũ kỹ, lộ ra đôi chân trắng muốt. Tà váy xẻ cao gần đến hông, phần cổ áo phía trước cũng mở sâu đến mức mơ hồ thấy được đường cong bên trong…
Tóc Anh Đào không dài, xõa rối trên vai, dù cô cúi đầu rất thấp, cũng chẳng thể che được cảnh xuân nửa kín nửa hở kia. Đám đàn ông tỉnh tỉnh mê mê quanh đó đều dán mắt vào cô ta, ánh nhìn trần trụi đến mức khiến người khác không đành lòng.
Lục Thính An dù là đàn ông cũng cảm thấy mất mặt thay cho mấy gã kia khi nhìn ánh mắt bọn họ.
Cố Ứng Châu lạnh mặt quét mắt đám cảnh sát bên ngoài, giọng trầm thấp:
“Đưa Anh Đào ra, chúng tôi có việc cần hỏi.”
Cảnh sát nhận ra Cố Ứng Châu, vội đứng dậy đáp lời. Vừa định mở cửa thì đã nghe thấy anh tiếp lời:
“Cho cô ấy mượn một cái chăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-62-2.html.]
“Rõ, sếp!”
Rất nhanh, Anh Đào bị cảnh sát dìu nửa kéo nửa đỡ ra ngoài. Một chiếc chăn lông màu lục đậm được khoác lên người cô, che đi phần lớn da thịt trắng bóc, lúc này mấy gã đàn ông quanh đó mới mất hứng mà thu lại ánh mắt.
Họ không nhìn Anh Đào nữa, nhưng lại bắt đầu đánh giá Lục Thính An.
Anh Đào được đưa vào phòng hỏi cung riêng.
Chỉ ở cùng vài phút, Lục Thính An và Cố Ứng Châu đã phát hiện tinh thần của cô có vấn đề. Dù là khi bị ánh mắt dòm ngó hay lúc bị đưa sang phòng khác, cô đều lộ vẻ thụ động, cúi gằm đầu không ngẩng lên một lần nào.
Điều duy nhất cô chủ động làm, là siết chặt lấy tấm chăn đang quấn trên người.
Lúc hỏi cung, Lục Thính An để ý thấy thân thể Anh Đào hơi đong đưa, đầu cũng lắc lư như đang nhịp theo điệu nhạc vô hình nào đó. Trong lòng cậu dâng lên một dự cảm không lành.
Cậu thử mở miệng:
“Anh Đào?”
Cô không có phản ứng gì rõ ràng, chỉ khẽ giật mình, sau đó lại tiếp tục lắc đầu, cơ thể d.a.o động nhẹ.
Lục Thính An ghé sát tai Cố Ứng Châu, thì thầm:
“Cô ta có gì đó không ổn. Giống như đang lên cơn bệnh, mà anh nhìn xem cái động tác đó, chẳng phải giống đang đánh nhịp sao?”
Nhưng trong phòng làm gì có tiếng nhạc. Rất có thể đây là dấu hiệu ảo giác.
Cố Ứng Châu cũng ghé lại, nói nhỏ:
“Có cần gọi bác sĩ?”
Lục Thính An gật đầu, nhưng khi thấy Cố Ứng Châu định đứng dậy thì lại kéo anh xuống,
“Khoan đã, hỏi thử đã.”
Nói rồi, cậu ngồi thẳng dậy, mắt dán chặt vào Anh Đào:
“Anh Đào, chúng tôi tìm cô là để hỏi vài chuyện. Cô còn nhớ Tống Nghi Chi không?”
Vừa nghe đến cái tên ấy, thân thể Anh Đào lập tức cứng đờ.
Tim Lục Thính An khẽ động.
Có phản ứng! Cô ta biết cái tên này!
Cậu lập tức hỏi tiếp:
“Hai người từng là đồng nghiệp, cô còn nhớ gì về Tống Nghi Chi? Có thể kể lại cho chúng tôi một chút không?”
Lần này phản ứng còn mạnh hơn.
Dưới mái tóc rối bù xõa xuống, truyền ra vài âm thanh thì thào.
“Tống… Nghi Chi… Tống Nghi Chi…” Đầu cô khẽ động, như một cỗ máy cũ kỹ kẹt bánh răng đang cố vận hành, chậm rãi ngẩng lên.
Lục Thính An còn chưa kịp mừng, đã thấy cô đột nhiên ngẩng đầu.
Dưới lớp tóc rối tung là một khuôn mặt gầy gò, tái nhợt đến trắng bệch, lớp trang điểm dày cộp khiến người ta phát hoảng. Môi đỏ chót, son tô tràn ra ngoài như thể vừa thân mật quá mức với ai đó, trông vừa kỳ quái vừa ghê rợn.
“Tống Nghi Chi! Con tiện nhân!” Anh Đào gào lên, giọng the thé khàn đặc, “Tiện nhân!”
Cô buông tay thả rơi tấm chăn, chộp lấy vật gì đó bên cạnh rồi hết sức ném về phía Lục Thính An.
Đó là một chiếc cốc inox đựng nước nóng, Lục Thính An vốn thấy cô đáng thương nên đã nhờ cảnh sát mang nước cho cô.
Cô ta ra tay quá nhanh, cậu chỉ kịp cúi đầu để tránh bị bỏng vào mặt.
Chiếc cốc như phát ra tiếng rít trong không trung. Nhưng cơn đau không truyền đến, bởi vì có một bàn tay che chắn trước mặt.
“Đông” một tiếng trầm đục vang lên, là tiếng cốc inox đập vào cơ thể ai đó, sau đó “duang” một tiếng rơi xuống bàn, nước sôi đổ tung tóe lên mặt bàn.
Trên mu bàn tay đặt trên đùi của Lục Thính An cũng bị b.ắ.n vài giọt.
Cậu ngẩng đầu kinh ngạc bàn tay kia đã thu lại. Nhưng cậu vẫn thấy lòng bàn tay và mu bàn tay ấy đỏ bừng.
Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Ứng Châu đang mặt không biểu cảm,
“Anh…”
Chưa kịp nói gì, tiếng thét chói tai của Anh Đào đã cắt ngang:
“Tống Nghi Chi! Con tiện nhân kia hại c.h.ế.t tôi rồi a!!!!!!”
Khi đối diện với Lục Thính An, ánh mắt cô ánh lên nỗi hận gần như muốn g.i.ế.c người, gào thét điên cuồng:
“Mày không chết! Tao biết ngay mày không chết! Mày làm sao cam tâm chết! Sao có thể chết!”
Cửa phòng hỏi cung bị người bên ngoài đạp mạnh mở ra, viên cảnh sát vừa rồi chạy như bay xông vào, lập tức đè cô xuống.
Nhìn thấy bàn làm việc bừa bộn nước, viên cảnh sát kia không dám nhìn về phía Cố Ứng Châu, chỉ vội vã kéo Anh Đào về phía ghế, ấn xuống rồi khóa lại tay chân.
Bất cứ ai cũng nhìn ra Anh Đào đã điên rồi. Điên đến triệt để. Ngay cả người thân quen cũng không còn nhận ra nữa.