Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 208: Người có biết hạ cờ không?
Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:59:43
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Thanh Từ khẽ sững sờ, lão giả tiếp tục mở miệng.
“Ta sống ở đây quanh năm, hiếm khi dọn đến.”
Lão giả , một quân cờ trong tay rơi xuống.
Tuy Ứng Thanh Từ quen ông, nhưng lão giả mở lời, đương nhiên nàng thể từ chối.
Đây là lễ nghi.
Vả , vị lão giả dường như cũng là chủ nhân nơi đây, tức là lẽ là bậc trưởng bối của Tam ca? Vậy thì nàng càng thể thất lễ.
Nàng bưng thức ăn trong tay, tới mặt lão giả.
Lão giả thấy đồ vật trong tay nàng, động tác chợt ngừng .
Rõ ràng là ông hề nặng về khẩu vị, nhưng mùi thơm của canh cá trong tay cô gái nhỏ ngừng bay khoang mũi ông.
Thu hút sự chú ý của ông, khiến ông khó lòng hạ cờ.
Ứng Thanh Từ nhận thấy ánh mắt của ông, bây giờ quả thật đến giờ Ngọ : “Người dùng bữa trưa ? Nếu chê, nấu chút canh cá, thể nếm thử.”
“Được, lão già sẽ khách sáo nữa.”
Nói đoạn, ông đưa tay thu bàn cờ mặt.
Ứng Thanh Từ đặt chiếc mâm tròn tay xuống một bên bàn, giúp lão giả thu những quân cờ .
Ánh mắt nàng đặt lên bàn cờ mặt, khẽ sững sờ, nhưng nhanh khôi phục vẻ bình thường.
sự đổi nhỏ bé của nàng thoát khỏi đôi mắt của lão giả bên cạnh: “Ngươi đ.á.n.h cờ ?”
Ứng Thanh Từ ngẩn , gật đầu: “Chỉ hiểu sơ qua.”
Kiếp , ông ngoại nàng là quốc học đại sư, nàng cũng học ít nhiều, ít sách cổ, tìm hiểu ít thứ.
“Vậy thì cùng lão già đối một ván .”
Nói , lão giả bày quân cờ trong tay, lâu , khôi phục bộ dạng khi xáo trộn.
“Tiểu nha đầu, xem xem, thế cờ cách giải ?”
Ánh mắt Ứng Thanh Từ rơi xuống bàn cờ mặt, lập tức, mặt nàng hiện lên nụ , nàng đưa tay, cầm lấy một quân cờ, đặt xuống vị trí cách ba quân cờ phía tay của nàng.
Lão giả thấy , lập tức sáng mắt.
“Đặt chỗ c.h.ế.t mà tìm đường sống!”
Quân cờ Trắng quân cờ Đen bao vây, đó chút sinh khí nào. Bây giờ, quân cờ nàng hạ xuống giúp quân cờ Trắng vốn đang gặp khó khăn tìm một đường sống mới.
Đường phía dứt, đen trắng tranh đấu, kết cục định.
Lão giả ngẩng đầu Ứng Thanh Từ, thấy nàng vẫn kiêu ngạo siểm nịnh.
Ông âm thầm gật đầu trong lòng, quả thực là một đứa trẻ .
“Lão kỳ nghệ siêu tuyệt, tiểu nữ t.ử bái phục.”
Đại khái qua thêm một chén , Ứng Thanh Từ khẽ lão giả mặt.
“Không , .”
Ai ngờ, lão giả mỉm bí ẩn với nàng.
Thông minh nhưng giấu tài, quả thực là một cô gái nhỏ tâm tư kín đáo.
“Được , để lão già nếm thử tài nghệ của ngươi.”
“Lão , mời .”
Ứng Thanh Từ múc cho ông một bát canh cá. May mắn , khi đựng canh cá, nàng dùng hộp đựng tác dụng giữ nhiệt nhất định, cho nên bây giờ uống , cũng sẽ hỏng mùi vị.
Nếu để nguội mới uống, hương vị của canh cá sẽ giảm nhiều.
Lão giả, Cổ Tầm Hạc, cũng uống một ngụm.
Canh nước xuống bụng, mắt ông lập tức sáng lên.
“Đây là canh cá?”
“Vâng.”
Ứng Thanh Từ gật đầu: “Tuy nhiên, thêm một chút đồ vật trong, cho nên, hương vị canh cá nếm thử lẽ sẽ khác với canh cá mà lão từng uống đây.”
Cổ Tầm Hạc lắc đầu, chỉ là giống.
Món canh cá , so với những món cá ông từng ăn đây, ngon hơn bao nhiêu .
“Tiểu nha đầu, cần gọi là lão , nếu chê, cứ gọi là Tam Gia Gia .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-208-nguoi-co-biet-ha-co-khong.html.]
Ứng Thanh Từ sững . Cổ Tầm Hạc nàng tiếp: “Dụ Chi cũng gọi là Tam Gia Gia, ngươi cứ theo đó mà gọi.”
“Tam Gia Gia.”
Trong mắt Cổ Tầm Hạc lóe lên vẻ hài lòng.
“Là chuẩn cho nhà ?”
Cổ Tầm Hạc đặt bát đũa trong tay xuống, sự thỏa mãn từ trong bụng khiến tâm trạng ông bây giờ vô cùng .
Ông Ứng Thanh Từ tìm nhà, hôm nay dẫn về Thanh Hà Viện.
Những bát canh đều là để bồi bổ, nghĩ đến là chuẩn cho nhà .
“Vâng.”
“Vậy mau , canh nguội sẽ ảnh hưởng đến mùi vị đấy.”
“Tam Gia Gia, con xin phép rời .”
“Ừ.”
Nhìn bóng lưng Ứng Thanh Từ rời , trong mắt Cổ Tầm Hạc lóe lên một tia sáng.
Ở phía bên , khi Ứng Thanh Từ rời khỏi đình, lâu trở về nơi Ứng Song Bách đang ở.
Nhìn thấy Ứng Thanh Từ trở về, Ứng Song Bách và Dương San cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Họ là mới đến, quen ai. Mặc dù Thu Nguyệt và Lăng Hư là Ứng Thanh Từ mang đến, nhưng đối với họ, họ vẫn là xa lạ. Đến một nơi xa lạ như , trong lòng tự nhiên sẽ cảm thấy hoảng sợ.
“Đại Bá, Đại Bá Mẫu.”
“Tiểu Lục.”
Nhận thấy sự căng thẳng của họ, Ứng Thanh Từ thở dài.
“Đại Bá, Đại Bá Mẫu, nếu chuyện gì, cứ bảo Thu Nguyệt tìm con.”
“Đây là d.ư.ợ.c thiện và canh cá con , hai mau uống một chút, cho sức khỏe.”
Nói , Ứng Thanh Từ cầm hai cái bát múc cho mỗi một bát.
Nhìn thấy canh cá trắng như sữa mặt, Ứng Song Bách và Dương San chút mơ hồ.
Cá, đây họ cũng từng ăn, nhưng canh nấu màu ?
“Tiểu Lục, canh cá ...”
“Canh cá nấu bằng phương pháp riêng của con, nên chút khác biệt so với những món đây từng ăn. Tuy nhiên, hương vị vẫn ngon.”
“Đại Bá, Đại Bá Mẫu, hai mau nếm thử .”
“Được.”
Ứng Song Bách và Dương San chút tự nhiên xoa xoa tay.
Khoảng thời gian , họ một cái bánh màn thầu để ăn là bữa cơm . Bây giờ ngửi thấy mùi thơm tỏa từ canh cá mặt, cảm thấy bụng vốn đói nay càng đói hơn.
Một ngụm canh cá xuống bụng, Ứng Song Bách và Dương San đồng loạt trợn tròn mắt.
Món canh ... mùi tanh của cá?
Cho dù , thì lớp tinh hoa sền sệt bên ngoài cũng che mùi tanh, ăn cảm thấy chút tanh nào.
Trong chốc lát, một bát canh cá cạn. Dạ dày ấm áp hẳn lên.
Sau khi uống xong, là do tác dụng tâm lý , sự mệt mỏi họ tan ít.
“Lát nữa con sẽ bảo Thu Nguyệt bốc t.h.u.ố.c cho hai . Chờ khi cơ thể hai tẩm bổ , trở về A Nãi và Thanh Hành ca thấy, như họ cũng sẽ lo lắng.”
Nhắc đến Hoàng Tuyết Thảo và bọn họ, Ứng Song Bách đặt bát xuống.
“Tiểu Lục, A Nãi Gia Gia họ vẫn khỏe chứ?”
“Đại Bá, cứ yên tâm, A Nãi và Gia Gia họ đều khỏe, chỉ là lo lắng cho hai thôi.”
Nói đến đây, ánh mắt Ứng Thanh Từ rơi xuống họ. Mặc dù nên xát muối vết thương của họ, nhưng chuyện cần hỏi vẫn hỏi cho rõ ràng.
“Đại Bá, rốt cuộc hai chia cắt khỏi Thanh Thư ca như thế nào?”
Nhắc đến Ứng Thanh Thư, trong mắt Ứng Song Bách và Dương San lóe lên vẻ bi thương.
“Thanh Thư là vì kiếm tiền mua t.h.u.ố.c cho , nên mới mất tích...”
ở Phủ Lăng huyện.
Bệnh tình của Dương San vì Ứng Thanh Hành mất tích mà càng thêm lo lắng, Ứng Thanh Thư vì kiếm tiền mua t.h.u.ố.c mà ngờ, may gặp loạn dân. đám đông xô đẩy chia cắt, đến bây giờ vẫn rõ tung tích...