Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 218: Phù Nhã

Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:59:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng Ứng Thanh Từ và Mạc Linh Hòa vẫn mua bộ trang sức đó, vì lý do gì khác, chỉ là cảm thấy hợp.

Trần Uyển Nhi hung hăng chằm chằm bóng dáng các nàng, c.ắ.n chặt môi .

Đáng ghét!

Con tiện nhân !

Mỗi gặp nàng chuyện lành gì xảy .

Mạc Linh Hòa bên cạnh Ứng Thanh Từ, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Thanh Từ, lúc nãy nàng quả là thần thái hơn !"

Cái Trần Uyển Nhi , nàng sớm thấy chướng mắt .

Ứng Thanh Từ khẽ, ánh mắt dừng ở chiếc giá gỗ xa.

Trên đó đặt một chiếc hộp gỗ, bên trong hộp là một cây trâm cài tóc giản dị.

Kiểu dáng cây trâm vô cùng đơn giản, thể , nó là chiếc trâm đơn giản nhất ở đây.

Trên đó chỉ chạm khắc hoa văn đơn giản, nếu điểm nhấn gì, e rằng chính là viên ngọc trai nhỏ đính .

Phỉ thúy phối hợp với ngọc, đúng là một sự kết hợp độc đáo, nhưng khiến sáng mắt.

Mạc Linh Hòa nhận ánh mắt của Ứng Thanh Từ.

Nhìn theo tầm mắt của nàng.

Lập tức thấy cây trâm giá gỗ.

"Thanh Từ, nàng thích cây trâm đó ?"

Nàng cây trâm đó, tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng hiểu vì , chủ tiệm ở đây ý định bán nó, mà chỉ bày ở đó.

, khi thấy ánh mắt Ứng Thanh Từ dừng cây trâm đó, nàng nhíu mày.

Nghe lời nàng , Ứng Thanh Từ gật đầu.

"Cây trâm đó giản dị, nhưng... nó, hẳn là một câu chuyện."

"Ồ? Cô nương vì như ?"

Mạc Linh Hòa còn kịp mở lời, phía chợt vang lên một giọng .

Các nàng theo bản năng .

Nơi ánh mắt các nàng hướng tới, một nữ t.ử vận xiêm y màu trắng nhạt xuất hiện phía các nàng.

Ứng Thanh Từ quen nàng , nhưng Mạc Linh Hòa sống ở Kinh thành, dù ít lui tới các cửa hàng , nàng vẫn nhận mặt.

Chính là bà chủ của tiệm .

Nói cũng kỳ lạ, tiệm chỉ mới nổi lên trong vài năm gần đây.

chỉ trong vòng một năm, nó trở thành tiệm ở Kinh thành ca tụng.

Phàm là quý nữ kinh đô, hầu như đều tới đây đặt trâm cài và trang sức.

Từng ghen tỵ với thu nhập của tiệm , lén lút giở trò, nhưng sang ngày thứ hai, nhà của những kẻ đó vô cớ xảy chuyện.

Từ đó về , tuy ai ở Kinh thành , nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, thế của bà chủ tiệm hề tầm thường.

Ứng Thanh Từ ngước lên nữ t.ử đang tới.

Nữ t.ử chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gương mặt chăm sóc . Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc búi gọn gàng thành một búi tóc. Trên mặt điểm trang tinh xảo, tay cầm một chiếc quạt tròn, mỗi cử chỉ, mỗi nụ đều mang theo phong thái khó lòng bỏ qua.

"Phù lão bản."

Mạc Linh Hòa nàng , liền ghé sát tai Ứng Thanh Từ, nhỏ giọng giới thiệu một chút.

Ứng Thanh Từ ánh mắt khẽ động, liếc nàng một cái.

"Phù lão bản."

"Nô gia gặp Huyện Chủ, Mạc tiểu thư."

Phù Nhã lời Ứng Thanh Từ , khẽ cúi hành lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-218-phu-nha.html.]

Chiếc quạt tròn trong tay nàng chầm chậm lay động, nhờ động tác của nàng , vài sợi tóc mai trán cũng khẽ bay lên.

"Vừa Huyện Chủ , cây trâm câu chuyện, trong lòng nô gia tò mò, Huyện Chủ vì nghĩ như ?"

Phù Nhã nở nụ đúng mực, nhưng nụ đó hề chạm tới đáy mắt.

Ánh mắt nàng hề xê dịch, cứ thế đặt lên Ứng Thanh Từ, dường như đang chờ đợi những lời tiếp theo của nàng.

"Trên cây trâm rõ ràng vết mài mòn, hiển nhiên mới chế tác, mà là dấu vết tạo khi từng đeo qua."

"Hơn nữa, cây trâm vô cùng trơn bóng, nếu thường xuyên cầm nắm, sẽ thể dáng vẻ ."

"Điều quan trọng nhất, cây trâm chế tạo bằng phỉ thúy và ngọc trai. Sự kết hợp , trong bộ Đại Lăng, cũng là hiếm thấy."

Trang sức ở Đại Lăng, phần lớn là ngọc, hoặc là phỉ thúy, trâm cài vàng bạc, hiếm khi nhiều loại đá quý tích tụ cùng . Cây trâm , tuy chỉ một viên ngọc trai, nhưng đóng vai trò điểm xuyết. Viên ngọc trai nhỏ bé , đặt chính màu xanh lục trong suốt, vô cùng bắt mắt. Hơn nữa từ xa, cây trâm trông như một con bướm đang bay lượn, hiển nhiên, chế tác cây trâm tốn nhiều tâm tư.

Phù Nhã ngây , ngờ Ứng Thanh Từ nhận chuẩn xác đến .

Nàng khẽ sửng sốt, mặt nở một nụ .

"Huyện Chủ quả nhiên con mắt tinh tường, nô gia vô cùng bái phục."

Đang chuyện, động tác phẩy quạt tròn trong tay Phù Nhã dừng , nàng vươn cánh tay còn , cầm cây trâm trong hộp gỗ lên.

Ánh mắt rơi cây trâm, trong mắt Phù Nhã thoáng qua một vẻ hoài niệm.

Đầu ngón tay nàng đặt lên đỉnh cây trâm, chậm rãi vuốt ve, hệt như đang vuốt ve yêu thương.

Khi ngẩng đầu lên nữa, trong mắt nàng dường như chẳng gì, tươi rạng rỡ, như thể chuyện từng xảy .

"Huyện Chủ thích cây trâm ?"

Ứng Thanh Từ ngạc nhiên, ngờ Phù Nhã mở lời, khẽ sửng sốt.

"Quân t.ử đoạt vật yêu, nếu là vật yêu quý của lão bản nương, chúng chỉ cần ngắm một chút là đủ."

Nàng thể , Phù Nhã dành tình cảm đặc biệt cho cây trâm .

Sở dĩ nó bày ở đây, e rằng cũng vì vị trí , thể thấy ngay lập tức.

Bất kể là từ bên trong, bước từ bên ngoài, chiếc hộp gỗ đặt ở đây đều là nơi thể chạm đến tầm mắt.

Phù Nhã Ứng Thanh Từ, nửa ngày mới khẽ một tiếng.

Vị Huyện Chủ , quả nhiên giống với những gì nàng tưởng tượng.

Nàng đặt cây trâm cài tóc xuống, đáy mắt hiện lên một vẻ sáng rõ.

“Nếu như , xin đa tạ Huyện Chủ thành .”

Nàng là Huyện Chủ, nếu cường mua, dù Phù Nhã thể ngăn cản, nhưng cũng tránh khỏi việc hao tổn công sức.

Thế mà giờ đây, nàng chủ động buông lời.

“Huyện Chủ, Mạc cô nương, nếu yêu thích đồ trang sức ở đây, chi bằng bên trong xem thử.”

“Vừa mấy ngày một lô trang sức mới về, vẫn kịp mang ngoài. Nếu Huyện Chủ yêu thích, thể tùy ý chọn lựa.”

Ứng Thanh Từ ngước mắt, nàng đầy thâm ý.

Nàng và Phù Nhã từng gặp mặt, cũng từng bất kỳ giao tình nào. Vừa Mạc Linh Hòa cũng , phía lưng bà chủ nơi thế lực cực kỳ mạnh mẽ, e rằng đối với một Huyện Chủ xuất từ cỏ rác nhỏ bé như nàng, họ cũng quá kiêng dè.

hiện tại, lời của Phù Nhã khiến nàng thể liếc .

Dẫu nàng ngỏ lời, Ứng Thanh Từ cũng thuận ý đồng ý.

“Nếu , đa tạ hảo ý của bà chủ.”

Trần Uyển Nhi cách đó xa, thấy Ứng Thanh Từ và Mạc Linh Hòa theo bà chủ bên trong, ánh mắt hận thù của nàng gần như tràn ngoài.

Dựa cái gì!

Ngay cả bà chủ nơi cũng liếc mắt xem trọng nàng ?

Nàng thầm c.ắ.n răng, hận ý trong lòng càng sâu.

mắt, nàng cũng đành bó tay chịu trói, chỉ thể hậm hực xoay rời khỏi cửa tiệm.

Chắc chắn sẽ ngày, báo thù!

 

Loading...