Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 239: ‘Ô tiên sinh’

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:00:14
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chẳng lẽ, ngươi báo thù ?”

Nghe thấy lời Cảnh Hàm Sơ , Lăng Hư đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt còn mang theo vẻ cảnh giác,

“Không cần cô như .”

Cảnh Hàm Sơ cúi đầu một cái, đối diện với ánh mắt hề che giấu của , biểu cảm hề đổi.

“Một khi cô phận của ngươi, thì sinh bình của ngươi, cô tự nhiên cũng sẽ điều tra rõ ràng.”

Năng lực điều tra của ám vệ chỉ để trưng bày, một điều tra kéo theo ít sự vụ.

Lăng Hư uể oải rũ mắt.

Báo thù?

Sao y báo thù?

Thù g.i.ế.c , đội trời chung.

Chỉ là, y đủ năng lực, thậm chí còn chịu sự kiềm chế của khác khắp nơi.

Điều khiến y báo thù, thể báo thù đây?

“Kẻ vô năng bao giờ thừa nhận bản vô năng, theo ý , đây là sự hèn nhát của ngươi.”

Lời Cảnh Hàm Sơ buột miệng hề nương tình, trực tiếp đẩy y xuống vực sâu. Sắc mặt y trắng bệch.

“Nếu ngươi bản lĩnh trở thành Ô , vì niềm tin để đối kháng?”

Gân xanh Lăng Hư nổi lên, hai tay siết chặt.

Niềm tin?

Người phụ đáng kính của y, lúc nào cũng đề phòng y!

tài lực, nhưng quyền thế vẫn là thứ y thể chạm tới.

Cảnh Hàm Sơ thấu ý niệm trong lòng y.

“Dù Lăng Quốc Công ngươi thừa kế ngôi Thế tử, nhưng phận ngươi định sẵn, điểm thể đổi.”

Lăng Hư đột ngột ngẩng đầu.

Thân phận Đích t.ử vĩnh viễn quan trọng.

Cho dù phụ nữ ở Lăng Quốc Công phủ ghen ghét đến mấy, cũng thể đổi hiện trạng bây giờ.

Chỉ cần ngoại tổ phụ y còn tại thế một ngày, Lăng Quốc Công đừng hòng phù chính phụ nữ .

Cũng vì thế, hai họ coi y là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.

Y hiểu, nếu yêu mẫu , vì ban đầu đồng ý liên hôn, chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là quyền thế ?

“Nếu ngươi vì chuyện mà thất chí, hoặc mất mạng bên ngoài, chẳng trúng kế của những kẻ đó ?”

“Đa tạ Điện hạ chỉ bảo một phen.”

Trong mắt Lăng Hư nhiều thêm chút kiên định.

“Không cần, vì ngươi.”

Chàng chỉ là yên lòng, để một quả b.o.m nổ chậm như ở bên cạnh nha đầu.

Hơn nữa là một quả b.o.m chẳng hề ý chí tiến thủ.

Kẻ thù của , còn nhiều hơn những gì Ứng Thanh Từ thể tưởng tượng.

Dĩ nhiên, tin tiểu nha đầu, chỉ cần đủ thời gian, tiểu nha đầu nhất định thể giải quyết chuyện .

Chẳng qua, yên tâm về những kẻ Lăng Hư.

Trở về sương phòng một bên, nơi bảo Quản gia sửa một chút, Ứng Thanh Từ cần một gian riêng tư.

Sau khi trở về, Ứng Thanh Từ vẫn đang vùi đầu bên án thư, tay cầm bút lông, cúi đầu gì đó.

Cảnh Hàm Sơ bước tới, rủ mắt nội dung giấy.

Chàng khẽ nhướng mày, đó ánh mắt rơi cuốn cô bản ở góc bên bàn sách.

Đối chiếu với nội dung nàng đang giấy lúc , vẻ mặt trong mắt càng lúc càng sâu.

Đây là... bản dịch?

“Một nông phu cày cấy, dân đói, một nữ nhân dệt vải, dân lạnh... Đạo trị sinh, nếu nhân từ thì nông, nếu tham vị...”

Càng xuống, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm.

Đây là...

Những thứ đó đều vô cùng thực dụng.

Tuy chỉ là một phần nhỏ, nhưng chứa đựng đạo lý lớn, công dụng lớn.

Cuốn cô bản ở Vạn Cổ Lâu bao nhiêu năm, đầu tiên cảm thấy, chẳng là lãng phí ?

Nếu sớm dịch thuật , bách tính Đại Lăng tuyệt đối sẽ hưởng lợi nhỏ.

“Tam ca?”

Nhận thấy bóng bên cạnh đang , Ứng Thanh Từ xong câu cuối cùng, đặt bút lông xuống, đầu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-239-o-tien-sinh.html.]

“Chàng bận xong ?”

“Ừm.”

Cảnh Hàm Sơ thu hồi ánh mắt, gật đầu.

“Đây là cuốn cô bản ?”

“Vâng.”

Ứng Thanh Từ xoa xoa cánh tay .

“Cuốn cô bản vẫn còn một câu tạm thời dịch , hiện tại cũng chỉ dịch một phần nhỏ.”

Trước đây nàng tuy từng qua những thứ tương tự, nhưng chỉ nhớ đại khái, chứ thuộc lòng từng câu từng chữ.

mà, Tam ca, những gì ghi trong cuốn cô bản , nếu thể dịch , sẽ mang lợi ích vô cùng.”

Nhắc đến chuyện , Ứng Thanh Từ chút hưng phấn.

Cuốn sách , hổ là cô bản, quả thực là một bảo vật.

Ánh mắt Cảnh Hàm Sơ chứa đựng ý .

“Ta tin tưởng nàng.”

Lòng Ứng Thanh Từ ấm áp, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Tướng Quân phủ.

Mạc Linh Hòa mấy ngày nay cấm túc, ngoài.

Cả ở nhà sắp hóa rệu rã .

Mặc dù, chỉ mới hai ngày.

đối với thích ở nhà như nàng thì đây quả là sự dày vò.

“Tiểu thư, đừng vòng nữa, xoay đến mấy thì Phu nhân cũng thả ngoài .”

“Các ngươi gì với nương ?”

Mạc Linh Hòa vẻ mặt nghiêm nghị nha bên cạnh, thấy nha sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống.

“Tiểu thư, chúng nô tỳ oan!”

“Chúng nô tỳ hề gì cả.”

Tiểu thư dặn dò hết đến khác, bảo họ giấu Phu nhân, để Phu nhân chuyện Tiểu thư ngoài.

Phu nhân đến đây và phát hiện Tiểu thư khỏi phủ, họ ngăn cản ?

Đó là chủ tử, hành tung của chủ tử, họ dám nhúng tay ?

Nhìn dáng vẻ kinh hoàng của họ, Mạc Linh Hòa nhíu mày, giơ tay lên.

“Đứng dậy, dậy hết !”

Vốn dĩ nàng còn ngoài tìm Thanh Từ hôm nay, ngờ nhốt.

Ở cửa truyền đến tiếng bước chân, đó cửa mở , nàng ngẩng đầu .

Một nữ nhân ăn mặc giản dị bước , Mạc Linh Hòa thấy nàng, sắc mặt đổi.

“Nương, vì nhốt con?”

Phu nhân , sắc mặt hề đổi.

Nàng thong thả đến bàn, xuống, tự rót cho một chén .

“Mấy ngày nay, con ngoài gây tranh chấp với tiểu thư nhà họ Trần đúng ?”

“Trần Uyển Nhi cáo trạng?”

Giọng Mạc Linh Hòa cao lên, ánh mắt mang theo vẻ chế giễu.

Thấy Phu nhân còn gì đó, nàng vội vàng tiếp lời.

“Nương, chuyện do con gây , là Trần Uyển Nhi tự tìm chuyện.”

“Hửm?”

Phu nhân đặt chén lên bàn, ngẩng đầu qua.

Lưng Mạc Linh Hòa cứng đờ, đó nàng kể chuyện một cách chi tiết.

Phu nhân, tức Sở Dung, từ từ ngẩng đầu.

“Nói , là Trần Uyển Nhi tự kiếm chuyện, kết quả gặp con, và cả vị Phúc Huệ Huyện Chủ trong lời đồn?”

Nhà họ Trần, đối với Tướng Quân phủ bọn họ mà , quả thực đáng ngại, chỉ là nàng lo lắng đến danh tiếng của con gái , nên mới giữ nàng .

, Nương, Thanh Từ lợi hại đến mức nào ...”

Nhắc đến Ứng Thanh Từ, Mạc Linh Hòa cảm thấy cả bụng lời .

Sở Dung thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nàng .

Sau khi đến chuyện Nông Chính Ty, ánh mắt nàng lóe lên tia tinh quang.

Nàng quả thực Lão Nhị , gần đây Nông Chính Ty dường như đang nghiên cứu thứ gì đó, nhưng ngờ, vật do vị Phúc Huệ Huyện Chủ thiết kế...

 

Loading...