Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 260: Sự Xót Xa Của Nam Hướng Vân

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:03:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Nam Hướng Vân xẹt qua một tia cay đắng.

Ứng Thanh Từ bên cạnh , đem biểu cảm mặt thu hết đáy mắt.

cũng mở lời thêm gì.

Còn Mạc Linh Hòa ở một bên, khi thấy cảnh tượng thì trợn tròn mắt.

Tuy đây nàng từng về chuyện của Dương Vũ Hầu phủ, nhưng và tận mắt chứng kiến là hai việc khác , nàng ngờ, tâm địa của vị Hầu phu nhân , thật sự ác độc đến .

Cùng là con trai, thái độ khác một trời một vực.

“Ứng , thôi.”

Nam Hướng Vân khôi phục cảm xúc, mặt nữa trở vẻ ung dung thanh thoát như mây, ánh mắt Ứng Thanh Từ mang theo sự ôn hòa.

Ở bên cạnh lâu, thấy vẻ ngoài hiện tại của , trong lòng Ứng Thanh Từ chút dễ chịu.

Bởi vì Nam Hướng Vân trong ấn tượng của nàng, nên là dáng vẻ .

lúc nàng cũng thêm gì, một chuyện, thể .

Trở về Thanh Hà Viện, quản gia đợi sẵn ngoài sân.

Nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, liền vội vàng nghênh đón.

Dường như cảm nhận sự bất thường của Nam Hướng Vân, Tiêu bá lẳng lặng liếc một cái, thu hồi ánh mắt.

“Huyện chủ, chuyến thuận lợi ?”

“Vâng, tạm .”

Quả thực khác bắt nạt.

Nghe lời , quản gia thở phào nhẹ nhõm.

Đợi bọn họ trong sân viện, quản gia liền rót cho họ mấy chén hoa.

Lúc , tâm trạng của Nam Hướng Vân thực sự mấy .

“Nam đại ca, …”

Mạc Linh Hòa chào tạm biệt họ về nhà ngay từ cổng cung.

Lúc , trong sân viện chỉ còn hai bọn họ, Cảnh Hàm Sơ vẫn trở về.

Ứng Thanh Từ đầu .

Nam Hướng Vân trầm mặc, mở lời.

Khoảng một lúc , mới chầm chậm đầu nàng.

Chỉ là mặt mang theo một nụ tự giễu.

“Ứng , đây, hẳn cũng từng nghĩ đến phận của .”

“Có vài đoán mò, nhưng rõ ràng lắm.”

Ứng Thanh Từ thành thật .

Nàng quả thực đoán một chút, dù Cảnh Hàm Sơ cũng bình thường, Nam Hướng Vân theo bên cạnh , ngoài phận thị vệ, chắc chắn tầm thường.

Và cách Nam Hướng Vân và Cảnh Hàm Sơ đối xử với , là thị vệ.

Nam Hướng Vân khổ một tiếng.

“Vậy… Nam đại ca, đây trọng thương, là vì…”

Nam Hướng Vân đột nhiên ngẩng đầu, ngờ, Ứng Thanh Từ nhạy bén đến .

“Sao nghĩ như ?”

Cho dù truy sát, tại thể là do kẻ thù gây ?

“Trước đó, chỉ từng gặp qua… Dương Vũ Hầu phu nhân.”

Nói xong câu , nàng dừng , tiếp tục mở lời.

“Hơn nữa, thấy sát ý trong mắt bà .”

Tuy mờ nhạt, nhưng nàng quả thực thấy.

Trong lòng Nam Hướng Vân triệt để lạnh lẽo, đây, bà còn kiềm chế, nay thì ngay cả bộ cũng thèm.

Ngay cả Ứng cũng thể , xem , bà cũng nhẫn nhịn đến cực hạn .

“Tuy vài lời nên hỏi, nhưng là bạn bè, Nam đại ca, vẫn một câu.”

Ánh mắt Ứng Thanh Từ thẳng Nam Hướng Vân.

“Tuy mới đến Kinh thành, nhưng coi Nam đại ca là trưởng. Nếu Nam đại ca cần giúp đỡ, nhất định sẽ dốc hết sức.”

Trong lòng Nam Hướng Vân dâng lên một dòng nước ấm áp.

“Được, ghi nhớ.”

Khi Cảnh Hàm Sơ trở về, phát hiện khí trong Thanh Hà Viện chút đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-260-su-xot-xa-cua-nam-huong-van.html.]

hỏi quản gia, thẳng về phía hậu viện.

Từ Ninh Cung

Sau khi yến tiệc cập kê kết thúc, Đại Trưởng Công chúa dẫn Nam Lâm Hoan và Nam Lâm Hiên trực tiếp đến Từ Ninh Cung.

Lễ cập kê của Nam Lâm Hoan hôm nay, Thái hậu vì lý do sức khỏe nên đến dự. Lúc , yến tiệc kết thúc, đương nhiên bọn họ đến thỉnh an.

Bọn họ đến lúc, Cảnh Hàm Thần vẫn rời , đang chuyện đùa bên cạnh Thái hậu.

“Ha ha ha, cái tên tiểu t.ử ngốc nhà ngươi, chỉ chọc ai gia.”

Đại Trưởng Công chúa cùng đoàn còn đến cửa Từ Ninh Cung, thấy tiếng vui vẻ truyền từ bên trong.

Bước chân khựng , mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng nhanh khôi phục thần sắc, lẳng lặng về phía .

Bọn họ bước , Thái hậu và Cảnh Hàm Thần liền sang.

Thái hậu mặt xẹt qua một nụ , vẫy tay.

“Lạc Mẫn đến , mau đến mặt ai gia, để ai gia kỹ xem nào.”

Nam Lâm Hoan rụt rè Đại Trưởng Công chúa một cái, cảm nhận sự hiền từ của Thái hậu, nàng tiến lên vài bước, đến mặt Thái hậu.

Nhìn thấy cây trâm đầu nàng, cùng trang phục hôm nay, đáy mắt Thái hậu xẹt qua một tia hài lòng.

“Tôn ma ma.”

Thái hậu hướng về phía xa gọi một tiếng, chỉ thấy một lão ma ma ngoài năm mươi tuổi tới, trong tay còn cầm một chiếc hộp.

Thái hậu đưa tay nhận lấy, mở .

Từ bên trong lấy một cây trâm bạch ngọc chạm khắc tinh xảo như thật.

“Cây trâm Trấn Quốc Tự phúc đức gia trì, ai gia tặng nó cho Lạc Mẫn, hy vọng Lạc Mẫn bình an vô sự.”

Nam Lâm Hoan đưa tay nhận lấy, cúi hành lễ.

“Lạc Mẫn xin tạ ơn Hoàng ngoại tổ mẫu.”

“Thật đúng lúc, Thần nhi hôm nay trở về.”

Nói đoạn, đầu về phía Cảnh Hàm Sơ ở bên cạnh.

“Thần nhi, mau gặp Hoàng cô mẫu, biểu , biểu của con.”

Cảnh Hàm Thần từ khi Đại Trưởng Công chúa cùng bọn họ , ánh mắt dừng bọn họ. Lúc Thái hậu giới thiệu, đáy mắt xẹt qua sự hiểu rõ.

Khi còn nhỏ dường như từng gặp Đại Trưởng Công chúa, nhưng đó cũng là chuyện từ lâu .

“Bái kiến Hoàng cô mẫu.”

Hướng Đại Trưởng Công chúa khẽ hành lễ, Cảnh Hàm Thần gật đầu hiệu với Nam Lâm Hoan và Nam Lâm Hiên ở bên cạnh.

“Lạc Mẫn biểu , Lâm Hiên biểu .”

“Bái kiến Thần Vương điện hạ.”

“Thiệu Nhu, đây là Thần nhi.”

Thái hậu Cảnh Thiệu Nhu, cố ý riêng, đủ để chứng minh sự coi trọng của bà đối với nàng.

Đại Trưởng Công chúa dù cũng gả ngoài nhiều năm, đầu tiên thấy Cảnh Hàm Thần, quả thực chút quen thuộc.

“Chớp mắt một cái, Thần nhi lớn đến thế .”

“Còn nhớ, năm đó nhi thần còn bế nó, chỉ cao đến đầu gối nhi thần.”

Nhắc đến chuyện , mặt Đại Trưởng Công chúa mang theo một nụ nhẹ.

Dường như đang hoài niệm về một chuyện thú vị nào đó.

“Nhi thần còn nhớ, Thần nhi nhỏ bé năm đó, cầm kẹo mạch nha chạy đến mặt nhi thần, gọi từng tiếng Hoàng cô mẫu.”

Cảnh Hàm Thần chút hổ, mặt mang theo nụ thất lễ.

Chuyện hồi nhỏ, quả thực nhớ rõ.

Tuy nhiên, đối với Đại Trưởng Công chúa mặt, quả thực vẫn còn chút ấn tượng.

Thái hậu lời Cảnh Thiệu Nhu , cũng đầy vẻ bùi ngùi.

“Phải đó, nhiều năm trôi qua như , ai gia cũng già .”

“Hoàng tổ mẫu, lời gì chứ, vẫn còn trẻ mà.”

“Đến lúc đó, cháu còn đưa cùng du ngoạn bốn phương.”

Nghe lời Thái hậu , Cảnh Hàm Thần giả vờ tức giận bà.

Thái hậu chọc : “Con tự , mang theo cái xương già của ai gia, chẳng chậm trễ bao nhiêu thời gian nữa.”

“Mang theo Hoàng tổ mẫu thể là gánh nặng chứ? Cháu vui mừng còn kịp chứ!”

“Con chỉ giỏi chọc ai gia vui thôi.”

Hai con trai của Cảnh Văn Đế, Cảnh Hàm Sơ nghiêm túc lạnh lùng, Cảnh Hàm Thần hài hước hào sảng, đứa nào cũng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng bà.

 

Loading...