Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 262: Bí Mật Thâm Cung
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, Nam Hướng Vân cũng về Dương Võ Hầu phủ.
Khi hạ nhân thấy , mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Dù , Thế t.ử ít khi trở về.
Còn một nguyên nhân nữa, tuy là Thế tử, nhưng hiện tại nắm quyền trong hậu viện là Phu nhân, mà Phu nhân yêu thích Tiểu công t.ử nhất. Thế t.ử tuy danh phận, nhưng mấy thực quyền trong phủ.
Nghĩ đến những điều , ít hạ nhân lộ vẻ thương cảm mặt.
Cũng là hài t.ử của Phu nhân, nhưng ngờ cách giữa hai vị thiếu gia lớn đến . Phu nhân tâm ý chỉ nghĩ đến Tiểu công tử, còn Thế t.ử thì , từ nhỏ Phu nhân yêu thương.
Thư phòng.
Nam Hướng Vân phong trần mệt mỏi đẩy cửa thư phòng.
Vốn tưởng sẽ thấy một Dương Võ Hầu phong độ ngời ngời, ngờ, vị Hầu gia mặt ẩn hiện sự già nua.
Nam Hướng Vân chớp mắt, chút tin những gì thấy.
"Con đến ?"
Thấy bóng dáng , mặt Dương Võ Hầu hề lộ vẻ kinh ngạc, trái là sự bình thản, dường như sớm đoán hôm nay sẽ đến.
"Người sẽ đến?"
Dương Võ Hầu đáp lời, mà ngẩng đầu .
Phụ của , nhưng cũng chỉ tròn trách nhiệm của một cha, nuôi dưỡng trưởng thành.
So với mẫu , quả thực xứng chức hơn nhiều.
"Chắc hẳn con thấy điều gì ."
Nam Hướng Vân , sắc mặt đổi, nhưng vẫn gật đầu.
"Ta nguyên nhân."
Dương Võ Hầu thở dài, vẻ già nua mặt càng rõ rệt, ông lấy một cuộn trục từ ngăn ẩn phía , đặt mặt .
Giơ tay nhẹ nhàng mở . Bức họa bên trong hiện rõ.
Trong tranh vẽ một , một mà quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn. Bức chân dung của mẫu .
"Hài tử, đây là mẫu của con."
"Mẫu ruột thịt." Dương Võ Hầu nhấn mạnh thêm một .
"Ý... ý gì?"
Nam Hướng Vân cau mày, mẫu ruột thịt? Ý gì đây? Đây chẳng là đang ở trong Hầu phủ hiện giờ ?
Thấy vẻ ngạc nhiên mặt , Dương Võ Hầu dùng vẻ mặt hoài niệm sờ lên trong bức họa.
"Mẫu ruột thịt của con, tên là Triệu Như Băng."
Nam Hướng Vân gì, nhưng đôi mắt dán chặt ông cho thấy sự bất của lúc . Cái tên , cũng quen thuộc. Hoàn giống .
Tiếp theo, Dương Võ Hầu một câu khiến trợn mắt nứt da.
"Người đang ở trong phủ hiện giờ, tên thật là Triệu Như Ý."
"Cái gì?"
Nam Hướng Vân mấp máy môi, nhưng chỉ thể khó khăn thốt hai chữ .
Dương Võ Hầu nữa, mà mang theo vẻ hổ thẹn, ánh mắt đầy hoài niệm ngoài cửa sổ.
Ngày xưa, ông cũng từng hạnh phúc. Hài t.ử của ông , lẽ cũng nên hạnh phúc vui vẻ.
tất cả, đều vì rơi xuống vách núi mà đổi trời long đất lở.
Ban đầu, khi thấy Triệu Như Băng thoi thóp, trong lòng ông tràn ngập hổ thẹn và sợ hãi.
Sau thị sống sót, ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
ngờ, Triệu Như Băng khi khỏi bệnh, động một chút là đ.á.n.h mắng Nam Hướng Vân.
Lần nghiêm trọng nhất, chính là Dương Võ Hầu phát hiện, Nam Hướng Vân suýt nữa Triệu Như Băng bóp c.h.ế.t.
Kể từ đó, Nam Hướng Vân đưa khỏi bên cạnh Triệu Như Băng, Dương Võ Hầu đích nuôi dưỡng, thêm sự dạy dỗ của Lão Hầu gia, Nam Hướng Vân cuối cùng cũng phát triển lệch lạc.
Dù gặp nhiều trắc trở, cuối cùng cũng trưởng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-262-bi-mat-tham-cung.html.]
Cảm thấy sự bất thường của Triệu Như Băng, sự nghi ngờ trong lòng Dương Võ Hầu vẫn luôn tồn tại, nhưng đồng thời ông cũng đề phòng thị quá nhiều.
Ông từng nghĩ tới, vợ mà luôn yêu kính thể chuyện đê tiện như .
Hạ t.h.u.ố.c ông . Cũng vì đó, Triệu Như Băng, ồ , là Triệu Như Ý mang thai.
Tức là Nam Hướng Tuấn . Ông lúc đó, căn bản nghĩ tới, cạnh còn là cạnh nữa, mà là đổi , từ trong ngoài.
Nam Hướng Vân đến đây, sớm hiểu .
Mẫu của , ngay từ khi cứu về rơi xuống vách núi, còn là mẫu của nữa .
Cho nên, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thù ghét , hận thể để c.h.ế.t, căn bản là mẫu ruột thịt của .
Ánh mắt tiếp tục đổ dồn lên Dương Võ Hầu mặt. Liền thấy ông tiếp tục mở lời.
"Khi đó, nàng mang thai, trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng tính cách nàng dần trở nên dịu dàng hơn, khiến cảm thấy dường như trở như xưa..."
"... nàng rốt cuộc vẫn là nàng ."
Có lẽ, từ khoảnh khắc hạ thuốc, ông xác định , kề gối còn là mà ông yêu nữa.
ông nỡ, cũng dám thừa nhận. Lại ngờ, nàng điên cuồng đến thế.
Trực tiếp tay với A Vân, khiến suýt c.h.ế.t tay những sát thủ .
"Cho nên, sớm ?"
Nam Hướng Vân khó khăn mở miệng, trong mắt lóe lên tia đỏ ngầu.
Hai tay nắm chặt , móng tay đ.â.m da thịt cũng cảm thấy đau đớn.
Dương Võ Hầu suy sụp cúi đầu, ánh mắt mơ hồ rơi cuộn họa bàn cách đó xa.
Ông sớm nên phát hiện . Rõ ràng là ông yêu nhất, nhưng ông nhận nàng .
Nếu sớm phát hiện, liệu kết cục giữa bọn họ khác ?
"Vậy bao năm nay, cứ dung túng... thị... tác oai tác quái trong phủ?"
Bao năm qua, những hành vi của Triệu Như Ý trong Dương Võ Hầu phủ, tin ông thấy.
Lợi dụng quyền thế của Dương Võ Hầu phủ, bàn tay thị tuyệt đối trong sạch.
Đặc biệt là 'đứa em trai ' của , tuy chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng tâm địa độc ác, hãm hại bao nhiêu trong bóng tối.
Dương Võ Hầu đau khổ một cái.
"Chỉ nàng tung tích mẫu con."
Nam Hướng Vân nhắm mắt .
"Lời nàng , cứ thế mà tin , chẳng lẽ sợ nàng lừa ?"
"Thị dám thêu dệt một lời dối trá kinh thiên động địa, thị sẽ thêm lời dối thứ hai?"
Nam Hướng Vân lúc trông vẻ bình tĩnh, nhưng nếu bàn tay , sẽ thấy sự run rẩy. Trái tim , lúc cũng hề bình yên.
"Ta... dám mạo hiểm."
"Thị là ai?"
Nam Hướng Vân hỏi câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng, mặc dù, trong lòng suy đoán, nhưng vẫn đích thấy câu trả lời.
Nhắc đến Triệu Như Băng, đáy mắt Dương Võ Hầu mang theo một vẻ hung ác.
"Nàng là sinh đôi của mẫu con."
"Muội sinh đôi?"
Ở Đại Lăng, một lời đồn đại.
Người sinh đôi, một là Âm, một là Dương. Dương là chính, Âm là tối.
Cho nên phàm là song sinh, nhất là sinh đôi, tướng mạo giống hệt , một trong hai sẽ loại bỏ.
Nam Hướng Vân căn bản nghĩ tới, mẫu ruột thịt của là song sinh. Như , chuyện cũng hợp lý.
Các nàng vì giống đến thế, và vì thể che giấu tất cả .
"Ban đầu, mẫu con và Triệu Như Ý cùng chào đời. Triệu Thượng Thư thấy là song sinh, liền cho thủ tiêu đứa con trong bóng tối..."