Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 277: Liêm Oanh Toát Mồ Hôi Hột

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:15
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe lời Cảnh Văn Đế , sắc mặt các đại thần mặt liền biến đổi.

Bọn họ nhân tuyển thích hợp.

Chẳng con gái của Đinh Thừa tướng mất mặt bao .

Bọn họ lên đó bia đỡ đạn sống.

Hơn nữa, Đại Lăng bọn họ thua một trận tỷ thí, nếu trận thua nữa, hậu quả...

Nghĩ đến đây, các đại thần mới lên tiếng lập tức im bặt.

Cảnh Văn Đế thấy , trong mắt lóe lên một tia lạnh.

Ứng Thanh Từ nhíu mày, ánh mắt dừng Cảnh Thiến Nhi ở cách đó xa.

Nhìn thấy sự hả hê trong mắt nàng , Ứng Thanh Từ chợt hiểu .

Xem , là chuyện Cố Diên khiến nàng ghi hận.

Nàng ngẩng đầu Cảnh Văn Đế ở phía .

"Bẩm Hoàng thượng, thần nữ thể đảm nhận."

Lời Ứng Thanh Từ dứt, trong đại điện vang lên từng hồi tiếng hít khí.

Phúc Huệ Huyện Chủ , quả thực quá tự lượng sức. Dám ăn ngông cuồng đến mức . Chẳng lẽ, chỉ vì giải Cửu Liên Hoàn, mà bây giờ dám mạnh miệng như ? Đây là giải Cửu Liên Hoàn, nàng thật sự cho rằng chỉ cần một chút tiểu xảo thông minh là đủ ? Khuôn mặt của các đại thần đều trở nên khó coi.

Đinh Khuynh Tuyết , ngẩng đầu về phía Ứng Thanh Từ. Sắc mặt nàng chút khó coi. Nàng bại tay sứ giả Tây Nguyên, giờ Ứng Thanh Từ . Đây là cố ý vả mặt nàng ?

Trần Uyển Nhi tái mặt ngay khoảnh khắc Đinh Khuynh Tuyết thất bại. Nàng xuất phát từ ý , ngờ khiến Đinh Khuynh Tuyết mất mặt lớn đến thế. Sau khi Vạn Quốc Triều Hội kết thúc, Đinh Khuynh Tuyết nhất định sẽ nương tay với nàng . Dù nàng luôn thể hiện dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, nhưng nàng , chuyện tuyệt đối thể bỏ qua dễ dàng.

Hiện giờ thấy lời Ứng Thanh Từ , trong lòng nàng dấy lên chút hưng phấn, dù nàng , cho dù Ứng Thanh Từ lợi hại đến , cũng thể thắng sứ giả Tây Nguyên. mà... Trần Uyển Nhi lắc đầu, cho dù thế nào nữa, ít nhất Ứng Thanh Từ chắc chắn sẽ mất mặt.

“Nếu như , thì tiếp theo, sẽ do Huyện Chủ mặt Đại Lăng xuất chiến.” Lời Cảnh Văn Đế dứt, sắc mặt ít trong đại điện chợt đổi.

Phía Tây Nguyên, giữ thái độ như đang xem trò . Đại Lăng giờ để một Huyện Chủ rõ lai lịch lên, thật nên bọn họ quá tự tin, bọn họ ‘nắm chắc phần thắng’ trong tay? mà, Tây Nguyên bọn họ há dễ đối phó như ? Chỉ dựa những lời lẽ tự lượng sức của nàng, quả thực ngu xuẩn.

“Nếu thế, Tây Nguyên chúng tự nhiên vui vẻ tiếp nhận.” Người là do Đại Lăng bọn họ tự lựa chọn, đến lúc thua, kẻ mất mặt cũng chính là bọn họ. Chỉ là, ánh mắt sứ giả Tây Nguyên Ứng Thanh Từ mang theo vẻ khinh miệt.

Đương nhiên ít trong điện đều , nhưng giờ một ai dám mở lời, nếu mở lời, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiển trách. Những mặt tại đây đều là tinh , lăn lộn chốn quan trường bao năm, điều giỏi nhất chính là sắc mặt khác, giữ vẹn. Há vì một Huyện Chủ chút bối cảnh nào mà đắc tội khác?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-277-liem-oanh-toat-mo-hoi-hot.html.]

Ứng Thanh Từ chẳng hề bận tâm đến ánh mắt trong đại điện, chỉ là nàng hiếu kỳ, bản nhạc của Tây Nguyên , liệu thực sự do Liêm Oanh sáng tác? Nếu là do Liêm Oanh tự sáng tác, thì, với tư cách là một đại sư soạn nhạc, e rằng sẽ thể phong cách mà sở trường. Chỉ là, hiện tại... nàng bất động thanh sắc ngẩng đầu sang, nhưng phát hiện điều gì.

“Sứ giả Tây Nguyên, yêu cầu của hiệp thứ hai là gì?” Liêm Oanh liếc sứ giả Tây Nguyên, đó mới đầu về phía Ứng Thanh Từ, mở lời. “Hiệp thứ hai, vốn là giao đổi khúc mục soạn , tiến hành tấu khúc.”

Nói xong, Liêm Oanh lướt qua Đinh Khuynh Tuyết trở về chỗ , tiếp tục mở lời. “, vì , Phúc Huệ Huyện Chủ của Đại Lăng thể lựa chọn tự sáng tác một khúc, hoặc trực tiếp tấu khúc của , còn , sẽ tấu khúc của .”

Mắt Ứng Thanh Từ khẽ nheo , nàng sự khinh thường trong lời của nữ t.ử . Nàng khẽ cụp mắt: “Không cần, là hiệp , hiệp thứ hai , đương nhiên tự sáng tác một khúc mới.” Nói xong, Ứng Thanh Từ trực tiếp đến bàn án mà các nàng soạn nhạc, co gối xuống, cầm bút mực lên và thẳng giấy mặt.

Liêm Oanh rũ mắt, đáy mắt lóe lên vẻ trào phúng. So với vị tài nữ một , cái gọi là Huyện Chủ căn bản trời cao đất dày.

Phía Thượng Âm Các, Liễu Thanh Châu cũng nhíu chặt mày. “Khúc của Đinh cô nương sáng tác, tuy bằng khúc của Tây Nguyên, nhưng cũng là thượng phẩm. Giờ Phúc Huệ Huyện Chủ sáng tác , đây chẳng là hồ đồ ?” Nếu dùng khúc , ít nhất bọn họ sẽ thua quá t.h.ả.m hại. bây giờ...

Ngược , Liễu Thanh Ti ở bên cạnh, mắt khẽ lóe lên, giọng mang theo thâm ý, về phía Liễu Thanh Châu. “Huynh trưởng, nghĩ Hoàng thượng sẽ để một Huyện Chủ gì lên sân ?”

Liễu Thanh Châu trợn tròn mắt: “Muội là...” Liễu Thanh Ti gì, chỉ để ánh mắt sâu sắc dừng Ứng Thanh Từ.

Cảnh Văn Đế cao tọa căn bản suy nghĩ trong lòng bọn họ, nếu , ngài chắc chắn sẽ thốt nên lời. Trời hiện tại ngài cũng chút căng thẳng, để Phúc Huệ Huyện Chủ sân, cũng là một hành động bất đắc dĩ.

Lời của Cảnh Hàm Sơ rõ ràng đặt nàng lên lò lửa nung nấu, nếu lên sân, khi Vạn Quốc Triều Hội kết thúc, Ứng Thanh Từ nhất định sẽ đời chê bai. nếu lên sân... ngài quả thực chút nắm chắc nào. Dù , Phúc Huệ Huyện Chủ xuất từ dân gian là điều sai.

Ánh mắt ngài lén lút đặt lên Cảnh Hàm Sơ , phát hiện vẫn giữ vẻ điềm tĩnh tự nhiên, trong lòng ngài mới thả lỏng.

Ngay lúc , Ứng Thanh Từ chậm rãi dậy, tờ giấy trong tay tùy ý đưa tới mặt Liêm Oanh. Liêm Oanh sững sờ: “Soạn xong ?” Nhanh như ? Có thể soạn khúc nhạc gì ho chứ?

Trong lòng nàng thoáng qua sự khinh miệt, nhưng khi khúc nhạc đó, sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, lưng ẩn ẩn toát một tầng mồ hôi lạnh. Làm thể? Độ khó của khúc nhạc , nàng nhận , thể là sáng tác xong? Giữa chừng chắc chắn xảy vấn đề gì đó.

Ứng Thanh Từ thèm để ý đến sắc mặt nàng , mà thẳng đến giữa cây cổ cầm: “Sứ giả, soạn nhạc chậm trễ một chút thời gian, còn xin lượng thứ.”

Sứ giả Tây Nguyên bên căn bản hiểu nội dung khúc nhạc, hiện giờ Ứng Thanh Từ , tùy tiện xua tay: “Không , điều vi phạm quy tắc.”

“Nếu thế, xin múa rìu qua mắt thợ.” Ứng Thanh Từ xếp bằng đến cổ cầm xuống, hai tay đặt dây đàn.

Đa phần trong lòng căn bản ôm hy vọng gì với Ứng Thanh Từ, sứ giả Tây Nguyên càng nàng bằng ánh mắt của kẻ hề.

, khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, sự chú ý của lập tức thu hút.

Khúc Thủy Lưu Thưởng, tựa như Cao Sơn Lưu Thủy, nhưng mang theo một cảm giác cốt cách sắt đá mạnh mẽ, đột nhiên, cát vàng bay ngập trời, vô khí phách hùng tràn ngập, chấn động màng tai, cuối cùng, dần trở nên yên tĩnh, dư vị kéo dài...

Liễu Thanh Châu trợn trừng hai mắt, khúc... khúc nhạc ... Trước đây khi Liêm Oanh tấu, chỉ chú trọng ý cảnh mà bỏ qua cảm xúc, giờ khắc , cảm xúc tuôn trào hết thảy, diễn giải trọn vẹn ý cảnh nguyên bản của khúc nhạc. Quả là Kỳ Âm một hai!

 

Loading...