Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 307: Lật Tẩy
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:14:09
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng nàng Dương Võ Hầu, nhưng trong lòng Dương Võ Hầu nàng.
Nàng cũng , phận của sớm Dương Võ Hầu thấu.
Trong phòng lúc , Triệu Như Băng, , là Triệu Như Ý, đang mang vẻ mặt si mê bóng hình đàn ông án thư xa.
Cho dù qua nhiều năm, khuôn mặt Dương Võ Hầu tuy in dấu vết thời gian, nhưng vẫn đầy sức hút.
Hắn cảm nhận ánh mắt của Triệu Như Ý, chỉ là để ý mà thôi.
Viết xong thứ trong tay, mới ngẩng đầu lên.
Vừa vặn đối diện với ánh mắt của Triệu Như Ý.
Đôi mắt tràn đầy tham lam, cùng sự béo mà cuộc sống giàu sang nhiều năm tạo nên.
“Ngươi tới .”
Trong mắt một tia yêu thương thương xót nào, chỉ sự lạnh nhạt khi một xa lạ.
Triệu Như Ý đối diện với ánh mắt , giống như châm ngòi nổ.
Dựa ?
Hắn dựa mà đối xử với nàng như ?
Nàng chẳng trông giống Triệu Như Băng như đúc ?
Tại vẫn chịu nàng thêm một cái?
Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, vì sự lạnh nhạt của Dương Võ Hầu mà trong lòng sinh một tia khoái cảm, mặt khác, vì lạnh nhạt mà sinh tia hận ý.
Lúc , sự hận ý trong lòng nàng vượt qua tia khoái cảm .
Nàng sớm thắng Triệu Như Băng, Phu nhân Dương Võ Hầu bây giờ là Triệu Như Ý nàng.
Cho nên trong ván cờ , nàng thắng.
Ánh mắt Dương Võ Hầu rơi mặt nàng.
Dường như đang thông qua khuôn mặt nàng để một khác.
Đáy mắt mang theo một tia hoài niệm.
Triệu Như Ý thấy như , trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Hắn, đang ai?
Không nghĩ đến điều gì, sắc mặt Triệu Như Ý liền đổi.
“Hầu gia đang gì?”
Nghe thấy giọng nàng, Dương Võ Hầu thu hồi ánh mắt.
Không thứ án thư nữa, mà dậy khỏi án thư.
Không trả lời câu hỏi của nàng, Dương Võ Hầu tới mặt nàng, xuống từ cao.
“Tuấn nhi vẫn về?”
Triệu Như Ý , sắc mặt biến đổi.
nhanh nàng che giấu .
“Tuấn nhi cùng vài bạn dự yến tiệc, vẫn về.”
Nói xong câu , Triệu Như Ý dường như xua tan nghi ngờ trong lòng , liền tiếp.
“Hầu gia cũng đó, Tuấn nhi và Thế t.ử Triệu Quốc Công phủ quan hệ , Thế t.ử mời, nó thể từ chối?”
Lời ý tứ sâu xa, một mặt cũng là nhắc nhở về danh hiệu Thế t.ử Dương Võ Hầu mà nàng từng đề cập đây.
Con trai nàng, nơi nào bằng tên nghiệt chủng Nam Hướng Vân ?
“Hầu gia tìm Tuấn nhi việc gì ?”
Dương Võ Hầu nàng một cái, sự đổi trong mắt nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn nhận .
Cùng là chị em, mà thể tàn nhẫn với con của tỷ tỷ đến thế.
nghĩ cũng đúng, ngay cả tỷ tỷ ruột còn thể hãm hại, còn chuyện gì nàng dám nữa?
Thu hồi ánh mắt, Dương Võ Hầu giơ tay cầm thứ án thư lên, đưa cho Triệu Như Ý ở gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-307-lat-tay.html.]
Đột ngột nhận lấy thứ Dương Võ Hầu đưa, Triệu Như Ý nhất thời phản ứng kịp.
, trong lòng theo bản năng vui mừng khôn xiết.
Chẳng lẽ đây là văn thư dâng lên Bệ hạ? Là để cho Nam Hướng Tuấn Dương Võ Hầu Thế t.ử ?
Nghĩ đến đây, nụ mặt Triệu Như Ý càng lúc càng đậm.
Dương Võ Hầu nhận nụ mặt nàng, chỉ âm thầm tối sầm đáy mắt.
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến Nam Hướng Tuấn, Triệu Như Ý sẽ tự ảo tưởng tiếp. Bao năm qua, là của , để đàn bà độc ác âm thầm tổn hại danh tiếng của Duẫn nhi bấy nhiêu năm.
Những kẻ ám sát , cũng là do nàng phái ...
Triệu Như Ý trong lòng hân hoan, nhưng ánh mắt rơi tờ giấy, nụ mặt liền cứng , dám tin đầu .
“Chàng hưu ?”
Giọng nàng trở nên the thé, ánh mắt đầy rẫy sự tố cáo, cùng một tia dám tin.
“Chàng dám hưu ? Chẳng lẽ sợ...”
“Sợ gì?” Chưa đợi nàng hết, Dương Võ Hầu đột nhiên nàng bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Ngươi thế lực lưng ngươi ?”
Hắn lạnh một tiếng, Triệu Như Ý ngờ Dương Võ Hầu đột nhiên đổi sắc mặt, khỏi kinh ngạc, nhưng khi những lời đó của , nàng mới biến sắc.
“Chàng ...”
“Làm ?”
Dương Võ Hầu khẩy một tiếng. Đến nước , nàng mà vẫn còn nghĩ đến việc uy hiếp.
Thật sự nghĩ rằng, vẫn sẽ nhẫn nhịn nàng như đây ?
“Bao năm qua, ngươi và kẻ lưng ngươi bao nhiêu chuyện ‘’? Ta cần kể từng cái cho ngươi nữa chứ?”
Nói đến đây, đáy mắt Dương Võ Hầu lóe lên một tia đau buồn, tiếp.
“Bao năm qua, rốt cuộc ngươi đối xử với Duẫn nhi như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất.”
“Giờ đây, chỉ hỏi ngươi một câu, Duẫn nhi cũng là do ngươi lớn lên, cũng huyết mạch thích với ngươi, tại ngươi thể nhẫn tâm đến thế? Liên tục phái thích khách ám sát nó?”
Triệu Như Ý ý ngoài lời của Dương Võ Hầu, theo bản năng phản bác.
“Hầu gia, thể nghĩ về như ?”
Triệu Như Ý dám tin ngước lên: “Duẫn nhi cũng là con của , nó và Tuấn nhi đều như , là m.á.u thịt rơi từ mà!”
Không khi Triệu Như Ý lời , thấy chột buồn nôn , nhưng Dương Võ Hầu xong, trong lòng cảm thấy bi ai.
Chuyện , Triệu gia cũng nhất định , nhưng bọn họ chọn ngơ, che giấu. Có thể thấy, nhà bọn họ cũng đặt Dương Võ Hầu phủ mắt.
“Ngươi thật sự coi Tuấn nhi là con ruột của ?”
“Hầu… Hầu gia, … là ý gì?”
Nghe lời Dương Võ Hầu, Triệu Như Ý trong lòng thịch một tiếng, lắp bắp mở miệng.
“Nói là coi như con ruột là ? Tuấn nhi… Duẫn nhi chẳng là con của ? Hầu gia hồ đồ ? Sao thể lời như ?”
“Tuấn nhi thật sự là do ngươi sinh ?” Dương Võ Hầu đột nhiên đầu , ánh mắt hề lay động chằm chằm nàng: “Vậy nên gọi ngươi là A Băng, là Triệu Như Ý đây?”
Nghe , trái tim Triệu Như Ý đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng c.h.ế.t lặng.
Dương Võ Hầu thực sự phận của nàng, đang thăm dò.
“Ngươi...”
“Ngươi , đúng ?”
Triệu Như Ý đột nhiên chút cam lòng: “Tại , bao nhiêu năm qua, rõ ràng vẫn luôn là ở bên cạnh , nhưng vẫn nghĩ đến tiện nhân Triệu Như Băng đó? Nàng rốt cuộc gì ? Khiến lưu luyến đến mức ?”
“A Băng tâm địa lương thiện, ngay cả một con kiến cũng nỡ giẫm c.h.ế.t, ngươi thể so sánh với A Băng?”
Nói đến Triệu Như Băng, Dương Võ Hầu mắt đỏ ngầu, Triệu Như Ý, hận thể g.i.ế.c nàng .
Triệu Như Ý trong lòng âm thầm hận, vẻ mặt dữ tợn.
Rõ ràng, bao năm qua, ở bên cạnh là nàng, nhưng trong lòng chỉ tiện nhân Triệu Như Băng .
Nói như , sớm Triệu Như Băng? Cho nên mới xa lánh khắp nơi?