Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 336: Triệu Tụng Thăm viếng
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:14:38
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, dù trong lòng Hoàng Tuyết Thảo vẫn chút vui, nhưng nàng vẫn nhận lấy những thứ đó.
Nàng cũng là hợp tình .
Chỉ là, việc Thôn trưởng bọn họ bất chấp thứ xông nhà nàng lúc , thực sự khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Con nhà là bảo bối, chẳng lẽ con nhà khác ?
Không nàng so đo tính toán, mà thái độ và lời của Thôn trưởng lúc , chẳng là con nhà nàng lên núi tìm Hứa Tiểu Thuyên ?
Đó là dã thú, bọn họ tay tấc sắt, thể đ.á.n.h nó?
Cứ nàng ích kỷ hẹp hòi cũng , dù nàng cũng cục cưng nhà ngoài mạo hiểm.
Cục cưng nhà nàng chính là khối thịt trong tim mà nàng nâng niu.
Thôn trưởng tự nhiên cũng nhận sự vui của Hoàng Tuyết Thảo, vẫn là Ứng Vượng Trụ tiến lên một bước, hòa giải:
“Thôn trưởng, là chúng trong , lúc cũng sắp đến bữa cơm , dùng bữa cùng nhé.”
Thôn trưởng nào dám nán , liền xua tay: “Không cần, cần, chúng chỉ đến để gửi ít đồ thôi.”
“Sẽ ở dùng cơm , nhà các ngươi còn khách, chúng xin cáo lui .”
Dung mạo của Cảnh Hàm Sơ và Nam Hướng Vân thực sự quá nổi bật, khó lòng mà bỏ qua.
Hơn nữa, khí chất bọn họ tuyệt đối thường.
Trước đây từng thấy họ xuất hiện ở nhà họ Ứng, hẳn là mối quan hệ tầm thường.
Đặc biệt là khi thấy Cảnh Hàm Sơ bên cạnh Ứng Thanh Từ, trong lòng Thôn trưởng tuy chấn kinh, nhưng sắc mặt nhanh chóng thu liễm .
Hắn , Ứng Vượng Trụ cũng tiện thêm nữa.
Sau khi họ rời , Ứng Thanh Từ mới về phía Hoàng Tuyết Thảo.
“A Nãi, đừng giận nữa.”
“Ta nào giận?”
Hoàng Tuyết Thảo mở miệng với vẻ mặt cảm xúc, nhưng Ứng Thanh Từ rõ, lúc Hoàng Tuyết Thảo đang giận.
“Được , giận, là nghĩ nhiều .”
Ứng Thanh Từ khoác tay bà, híp mắt .
Hoàng Tuyết Thảo bất đắc dĩ liếc nàng một cái.
Cháu gái do chính tay nuôi lớn, nàng tính nết của nó?
“Cái con bé .”
Ứng Thanh Từ : “Vậy A Nãi, chúng nhà thôi.”
“Lần tìm nhiều thứ , đều thể ăn .”
“Hơn nữa, chúng đều bổ dưỡng, lát nữa sẽ cho ăn.”
“Được.” Hoàng Tuyết Thảo bất lực nàng, nàng còn thể gì nữa đây?
Ứng Thanh Từ , nếu nàng còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngoài chẳng sẽ nghĩ là nàng ý kiến với cháu gái .
Cảnh Hàm Sơ liếc Nam Hướng Vân một cái.
Đối phương lập tức hiểu ý, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Ứng.
Ứng Vượng Trụ và thấy cũng lấy lạ, dù đây khi Nam Hướng Vân ở nhà họ, cũng thường xuyên ngoài.
Bọn họ bình thường, công việc nhiều, tự nhiên sẽ bận rộn một chút.
chẳng bao lâu sẽ .
Ứng Vượng Trụ và cũng quen.
“Cục cưng, đây là những thứ gì?”
Nhìn những thứ Ứng Thanh Từ lấy từ chiếc giỏ mây, Hoàng Tuyết Thảo trợn tròn mắt.
Những thứ đây nàng từng thấy qua.
Không đúng, cái quả màu đen nàng từng thấy.
Thứ ... cũng thể ăn ?
“Thứ nhỏ xíu, đen thui thể ăn ?”
Nghe Hoàng Tuyết Thảo gọi tên Long Quỳ, trong mắt Ứng Thanh Từ chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
nghĩ , lời Hoàng Tuyết Thảo cũng sai.
Người Long Quỳ chẳng sẽ nó như ?
“A Nãi, cái gọi là Long Quỳ, loại màu đen chín, thể ăn .”
Vừa , nàng rửa sạch quả Long Quỳ gói bằng lá cây, đặt chén gỗ đưa cho bà.
Hoàng Tuyết Thảo Long Quỳ trong chén, Ứng Thanh Từ một cái, thử ăn một quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-336-trieu-tung-tham-vieng.html.]
Mang theo một chút vị ngọt, còn một hương vị khó tả, so với trái cây dại thông thường, hương vị quả thật khác biệt.
“Thứ ăn vị ngọt, chỉ là quá nhỏ.”
Nhỏ đến mức căn bản đủ nhét kẽ răng.
“Những thứ thể dùng để ăn chơi, nhưng thể ăn quá nhiều, thật mà , Long Quỳ xuất hiện với vai trò là một vị t.h.u.ố.c Bắc là nhiều nhất.”
“Thuốc Bắc?”
Hoàng Tuyết Thảo kinh ngạc những quả nhỏ màu đen mặt, thứ là t.h.u.ố.c Bắc ư?
“Vâng, Long Quỳ thể dùng cây để thuốc, thể tán ứ tiêu sưng, thanh nhiệt giải độc.”
Hơn nữa Long Quỳ thường mọc ở ruộng đồng, cho nên việc Hoàng Tuyết Thảo từng thấy nó đây cũng gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là những thứ màu sắc quá đậm, nếu là thầy thuốc, thường chỉ cho rằng loại quả độc.
“Những thứ …”
“Đây là mộc nhĩ, còn một ít nấm dại. Trong núi một loại nấm thể ăn, nhưng cũng nhiều loại thể ăn .”
“Chỉ là một loại nấm riêng biệt cần chú ý cách chế biến.”
Dù , một loại nấm nấu chín, vẫn sẽ độc.
Hoàng Tuyết Thảo chút kinh hãi, từng ăn thứ mà trúng độc.
lời Ứng Thanh Từ , nàng yên tâm ít.
Cục cưng nhà nắm rõ tình hình.
Cửa lớn nhà họ Ứng.
Hai bóng từ xa đến.
Nhìn kiến trúc tinh xảo độc lập giữa làng quê, Triệu Tụng và Hoàng Lân ngôi nhà từng thấy mắt, rơi trầm tư.
Trong vùng thôn quê , mà kiến trúc tinh tế đến .
Cho dù ở Kinh Đô, biệt viện của các vương công đại thần tuy xa hoa, nhưng kém xa ngôi nhà ở nơi về mặt thu hút ánh .
“Thế tử, nơi …”
Hoàng Lân biệt viện mặt, trong mắt cũng lóe lên sự kinh ngạc.
Một biệt viện như thế , ngay cả Kinh thành cũng hiếm khi thấy .
Tòa biệt viện , thoáng qua thấy tinh xảo cổ điển.
Nhìn kỹ , thì là một nơi động thiên khác biệt.
Từ xa , phong cách kiến trúc của biệt viện độc đáo, khí thế hùng vĩ, khiến kinh thán thôi.
Mái hiên cao vút, tăng thêm một chút uy nghiêm và trang trọng cho nó.
Trên tường còn điêu khắc hoa văn vân mây tinh xảo, giản dị, đường nét lưu loát, sinh động như thật.
Cánh cửa sơn son chu sa hé mở một nửa, bậc đá cửa rộng rãi bằng phẳng, mang đến cho một cảm giác trang nghiêm túc mục.
Triệu Tụng rũ mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia dị sắc.
Thật ngờ, vị Phúc Huệ Quận chúa , hề đơn giản như .
Kiến trúc ở đây, phong cách của Đại Lăng đây, nhưng cũng phong cách của các nước khác.
Trong đó dung hợp phong cách kiến trúc của Đại Lăng, ngoại trừ Ứng Thanh Từ, Triệu Tụng nghĩ nào khác.
‘Đạp đạp đạp——’
Hai ở cửa một lúc lâu, ánh mắt vẫn luôn dán cánh cửa nhà họ Ứng.
Mãi cho đến lâu , phía truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Hơn nữa, càng đến gần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng nặng.
Tiếng bước chân , chừng nặng.
Triệu Tụng và Hoàng Lân theo bản năng đầu , kết quả, thấy một bóng đen.
Suýt nữa thì dọa hai c.h.ế.t khiếp.
Bóng đen ai khác, chính là Nam Hướng Vân đang khiêng một con gấu đen trở về.
Có điều, mặt bóng dáng con gấu đen che khuất, Triệu Tụng và Hoàng Lân lúc còn thấy mặt .
Hoàng Lân là một sách, thấy cảnh , sắc mặt đều dọa trắng bệch.
“Thế… Thế tử… Đây…”
Nói , theo bản năng lùi về phía vài bước.
Sắc mặt Triệu Tụng cũng chút khó coi, trong thôn Thanh Dương , thể đ.á.n.h c.h.ế.t một con gấu đen ?
Ngay cả , cũng thể trở khi đối phó với một con gấu đen…