Tiểu Thôn Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 370: Khoa Cử
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:19:50
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong cách đối nhân xử thế, hết thành thật, công bằng, xứng đáng với chính .
Nói lưng khác, tùy tiện tạo tin đồn, đó là hành vi của tiểu nhân.
Tuy Ứng Thanh Hạo còn nhỏ tuổi, nhưng hành vi nếu đặt ở trưởng thành, quả thực là một chuyện đáng ghét.
Nghe Ứng Thanh Từ , Ứng Thanh Hạo mặt nhỏ tái nhợt, nhưng vẫn gật đầu.
Đây là đầu tiên thấy A tỷ nghiêm túc như , trông chút đáng sợ.
Ứng Thanh Gia cũng khuôn mặt đột nhiên trầm xuống của Ứng Thanh Từ giật : “Muội — thật cũng nghiêm trọng đến mức đó…”
“Nhị ca, chuyện vốn là Tiểu Thất đúng, còn nhỏ hiểu chuyện, chúng là trưởng A tỷ của , đương nhiên dạy bảo những đạo lý cho .”
“Chưa rõ cảnh, thể tùy tiện bình phẩm, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khác, cho dù là nhà, cũng thể tùy ý lung tung.”
Nghe Ứng Thanh Từ , Ứng Thanh Gia còn lời nào để .
Lời , quả thật tán đồng.
“Tiểu Thất, như nữa, ?”
Ứng Thanh Từ cố tình to chuyện, chỉ là cho Tiểu Thất , phàm là hành sự, đều đúng sai.
Đã sai thì kịp thời nhận lầm của , kịp thời sửa chữa.
“A tỷ, .”
“Người đừng giận .”
Ứng Thanh Hạo đưa tay, túm lấy vạt váy của Ứng Thanh Từ, đáng thương lay lay.
Ứng Thanh Từ thở dài một , giơ tay xoa đầu : “A tỷ giận, chỉ là, A tỷ với , nếu đối phương là lợi hại, cho dù thấy gì, cũng đừng tùy tiện ngoài lung tung, ?”
“Dạ, , chỉ cho một A tỷ thôi.”
Ứng Thanh Hạo gật đầu thật mạnh, nhưng lời khiến Ứng Thanh Từ dở dở .
“A Gia, con về ? Sao ở đây?”
Phía , bỗng nhiên truyền đến giọng nghi hoặc của Hoàng Tuyết Thảo.
Ứng Thanh Gia lập tức cứng đờ cả , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xoay , đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Tuyết Thảo.
“Khụ—”
Nghĩ đến những lời lắp bắp của Ứng Thanh Hạo lúc nãy, Ứng Thanh Gia lập tức cảm thấy ‘nhân sinh vô vọng’, ánh mắt né tránh mở lời: “A… A Nãi, con về, ngửi thấy mùi thơm bên bếp, nên định ghé qua xem thử.”
“Chỉ đám chú cháu các ngươi là mũi thính, cách xa như cũng ngửi thấy mùi thịt!”
Nghe , Hoàng Tuyết Thảo lập tức khỏi tức giận.
Mấy đứa nhỏ rắc rối , từ khi ngoan ngoãn nấu món ăn ngon, thì cứ như mấy đời ăn cơm , ngửi thấy mùi là tìm đến.
So sánh như , chẳng là chê bai thức ăn đây nàng khó ăn ?
Nàng cũng ghen tị với sự ngoan ngoãn của chúng, chỉ là mấy tên tiểu t.ử thúi , thật khiến phiền lòng.
Đặc biệt là lão Tứ, tuổi lớn như , vẫn còn cô độc một , cũng tìm một vợ về.
mà…
Hôm qua Tiểu Thất , A Gia cô nương trong lòng ?
Lời chắc chắn do Ứng Thanh Hạo , mà là Hoàng Tuyết Thảo tự suy đoán từ lời của .
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng Tuyết Thảo càng lúc càng hiền từ, về phía Ứng Thanh Gia càng lúc càng ôn hòa.
Chỉ là, đối diện với ánh mắt của nàng, Ứng Thanh Gia cảm thấy vô cùng khó chịu mà rụt cổ .
Ánh mắt của Hoàng Tuyết Thảo… ôn hòa đến mức… chút kinh hãi?
“A Gia , gần đây con thế nào ?”
“Khụ—”
Ứng Thanh Gia khẽ ho một tiếng, vội vàng tiếp lời: “A… A Nãi, con chợt nhớ , Sư phụ tìm con việc, con xin phép về một chuyến!”
Nói xong, Ứng Thanh Gia hề ngoái đầu mà rời khỏi chỗ cũ.
“A Gia, con—”
Hoàng Tuyết Thảo còn xong, thấy Ứng Thanh Gia ngừng lùi phía , cuối cùng khi bước chân khỏi ngưỡng cửa phòng bếp, vội vàng , hề ngoái đầu mà rời .
Chuỗi hành động , vô cùng lưu loát, khiến Ứng Thanh Từ mấy ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thon-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-370-khoa-cu.html.]
“Đứa nhỏ , chạy gì chứ? Ta ăn thịt nó.”
Hoàng Tuyết Thảo bộ dạng của , chút bất mãn nhíu mày.
Ứng Thanh Từ thì nguyên nhân, Hoàng Tuyết Thảo , mặt nở một nụ .
A Nãi quả thật sẽ ăn thịt , nhưng sẽ khiến Nhị ca ‘ chịu nổi’.
Hiện giờ Nhị ca chắc chắn là lo lắng A Nãi sẽ hỏi đến những lời Tiểu Thất lúc , nên vội vàng chạy trốn.
“A Nãi, Nhị ca việc, lát nữa sẽ .”
“Có việc gì mà vội vàng thế, giờ sắp đến bữa cơm —”
Hơn nữa, nàng còn nhiều lời hỏi rõ ràng mà.
“Được , A Nãi, nồi thịt con đang hầm cũng xong, lát nữa dọn lên bàn là thể ăn .”
Hoàng Tuyết Thảo Ứng Thanh Từ chuyển dời sự chú ý: “Đã hầm xong , nhanh ?”
“Phải đó, con dùng ít d.ư.ợ.c liệu ôn bổ, đến lúc đó, và A Gia ăn nhiều một chút.”
Món thịt hầm , coi như là d.ư.ợ.c thiện, hơn nữa, các d.ư.ợ.c liệu bên trong đều nàng tinh chế xử lý, sẽ nếm chút vị t.h.u.ố.c nào.
“Tốt .”
Hoàng Tuyết Thảo gật đầu.
Trên bàn cơm, Hoàng Tuyết Thảo hỏi đến chuyện lúc hỏi : “Ngoan Ngoãn, Nhị ca con khi nào về ?”
“A Nãi, ?”
“Cái …—”
Hoàng Tuyết Thảo nhất thời chút ngượng ngùng, nàng thể , Tiểu Thất bảo Ứng Thanh Gia cô nương trong lòng chứ?
Tiểu Thất còn nhỏ như , đến việc những chuyện đó, cho dù nhỏ chăng nữa, thì chuyện của Ứng Thanh Gia, mà ?
Ứng Thanh Từ , là chuyện gì , mở lời.
“A Nãi, sự việc như nghĩ …”
Thôi, là đừng để Nhị ca cứ tiếp tục trốn tránh nữa, khó khăn lắm mới nghỉ phép về một chuyến, cứ trốn ở ngoài thì thể thống gì?
Nàng đơn giản qua chuyện xảy trong bếp lúc nãy.
Ứng Vượng Trụ cùng những khác hiểu mô tê gì, nhưng khi Ứng Thanh Từ xong, họ cũng hiểu đôi chút.
Bất đắc dĩ thê t.ử nhà , Ứng Vượng Trụ thở dài một , thê t.ử nhà , cứ thích lo lắng lung tung.
‘Khò—’
Đột nhiên cảm thấy đau nhói, thì tay của Hoàng Tuyết Thảo đang đặt đùi ông, còn nắm chặt đùi ông.
Lập tức đau đến mức ông nhăn răng nhếch mép.
“Thì là như .”
Nói thất vọng là thể, nhưng, nàng cũng thể gì.
“Là chúng hiểu lầm , bảo mà, A Gia đứa nhỏ nếu cô nương trong lòng, hà tất trốn tránh, cứ quang minh chính đại với chúng , chúng sẽ cầu cho nó là .”
Thì , chỉ là một hiểu lầm.
Cũng chừng nào mới thể thấy bọn chúng thành gia lập nghiệp.
Ứng Thanh Từ im lặng gắp thức ăn cho họ, mở lời nữa.
Thoáng chốc, mười ngày trôi qua.
Kỳ khoa cử gian khổ đến như hẹn.
Hôm nay, Ứng Thanh Hàn dậy từ sớm, chờ Ứng Thanh Từ.
“Đại ca, dậy sớm ?”
Ứng Thanh Từ bước khỏi cửa, thấy Ứng Thanh Hàn, thấy đồ vật trong tay , Ứng Thanh Từ khẽ một tiếng, vội vàng tiến lên một bước.
“Đại ca, xuống , tháo băng gạc cho .”
Mười mấy ngày nay, Ứng Thanh Hàn đều quấn băng gạc để luyện tập.
Hôm nay là ngày thi, đương nhiên tháo băng gạc , một là để tránh nghi ngờ, hai là để thuận tiện cho việc thi cử hơn.