Nhị Cẩu lập tức đổi sắc mặt.
Hắn tức giận quát lên:
“Con nhỏ điên ở đấy! Dám giỡn mặt ông hả! Muốn ăn đòn ! Mày em tao là ai chắc!”
Khác với thằng em nóng nảy, Đại Cẩu bình tĩnh hơn, nheo mắt Phó Lam Xu như đang xem cô là sinh vật lạ.
Phó Lam Xu ngẩng đầu, thẳng mặt sẹo của , giọng vẫn thản nhiên:
“Nhị Cẩu, mày còn nhớ hồi mày kể với tao là mày thích cô Trương Tiểu Ngọc ở thôn bên hơn mày mười tuổi ?”
Nhị Cẩu khựng , bàn tay đang định vung lên cũng cứng ngắc giữa trung.
Đại Cẩu thì sững , miệng há gì.
Cái gì cơ!
Em trai … thích một bà chị hơn mười tuổi á!
Không thể nào! Chuyện lạ lắm luôn!
Đại Cẩu sang em , ánh mắt đầy nghi ngờ.
Chỉ thấy thằng em tức điên lên, giờ chột , mặt đỏ bừng, còn lén rụt tay về.
Đệt!
Thật !
Đại Cẩu kinh ngạc hỏi:
“Sao tao mày kể bao giờ? Với … gu mày mặn thế hả!”
Hắn nhớ rõ cô Trương Tiểu Ngọc già răng hô!
Nhị Cẩu ho khan một tiếng, ghé sát trai, thì thầm:
“Chuyện em kể với ai , chỉ với bà nội thôi… Anh xem, khi nào cô thật sự là bà nội ?”
Đại Cẩu cau mày, khẽ đáp nhỏ:
“Thần kinh , bà nội c.h.ế.t năm năm , con nhỏ mới hai mấy tuổi, mà là bà nội , rõ ràng là lừa—”
Chưa kịp hết, Phó Lam Xu mở miệng, giọng đều đều:
“Đại Cẩu, mày còn nhớ năm tám tuổi mày lén tè giếng nhà trưởng thôn, tao túm tai lôi về nhà ? Còn mày tè rơi xuống hầm cầu, cũng là tao kéo mày lên. Tối tao hỏi chịu ăn cơm, mày trong hố ăn no …”
Nhị Cẩu tròn mắt, suýt ngã ghế:
“Anh hai, thật đấy? Hồi nhỏ rơi xuống hầm cầu thật !”
Đại Cẩu gì, hai tay run run, mắt rưng rưng nước.
Cô …
Cô thật sự là bà nội!
Cái chuyện tè giếng ngã hố, trong thôn từng ai , chỉ bà nội là chứng kiến tận mắt!
lúc , Thẩm Luật Kinh tìm Phó Lam Xu về ăn cơm.
Nghe trong thôn bảo cô đang tán gẫu ở tiệm tạp hoá, liền đến.
Vừa tới nơi, liền thấy Phó Lam Xu đang đối diện hai gã mặt mũi hung dữ như xã hội đen.
Phía , phim và Từ Dương cũng chạy đến.
【Cái gì đây? Thôn từ khi nào hai ông tướng ?】
【Cô chạy thục mạng về, là để đ.á.n.h bài với hai gã á? Hay gu cô là mấy đầu trọc cơ bắp thế ?】
【Khoan , hai gã vẻ sắp thế? Bọn họ đang cái gì trời?】
Chỉ thấy hai gã đàn ông bỗng quỳ “phịch” xuống đất, gào:
“Hu hu hu… bà nội, thật sự là bà nội …”
Nhị Cẩu cũng quỳ xuống theo, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Bà nội, con nhớ bà lắm! Bà lên ban ngày thế ạ?”
Thẩm Luật Kinh: “???”
Hệ thống: “Ủa, hai tên g.i.ế.c … tin thật luôn hả!”
Mọi xung quanh đều c.h.ế.t lặng.
“Cái… cái quái gì đang diễn ?”
Từ Dương trợn tròn mắt, như thấy kịch bản phim hài siêu thực.
Quay phim cũng gãi đầu: “Lần đầu trong đời cốt truyện kiểu luôn.”
【Gì cơ! Quỳ thật luôn ! Còn gọi cô là bà nội nữa!】
【Chắc là mời diễn viên tới dàn cảnh . Cô diễn quá lố, phản cảm đó.】
【 mà hai gã thật lắm, kiểu như thấy ma luôn ? Hay cô giống hệt bà nội họ?】
Thẩm Luật Kinh nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Cháu giống bà nội họ ?”
Phó Lam Xu trợn trắng mắt:
—【Giống cái đầu á! mà hai đứa cháu g.i.ế.c như thì trong quan tài cũng bật dậy mất!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-gia-song-lai-ke-minh-nham-mat-nam-luon/chuong-43-ong-noi-day-ha.html.]
Hệ thống thắc mắc:
【Sao cô thế là họ sẽ tin ?】
Phó Lam Xu bình thản đáp:
【Đọc từ mấy tin tám chuyện mà .】
Hệ thống: (tự ái) Ủa cũng hiểu gì hết mà cô hiểu!
Thẩm Luật Kinh liếc nhanh đ.á.n.h giá:
Một chọi hai — vẫn .
Anh định tay khống chế hai gã, thì giọng cô vang trong đầu:
—【Ơ kìa, nhầm … họ s.ú.n.g kìa!】
Thẩm Luật Kinh: “…”
Rồi, sớm quá!
Không đ.á.n.h nổi !
Nhị Cẩu xong, ngẩng đầu :
“Bà nội ơi, đây là ông nội mới của tụi con hả? Đẹp trai ghê!”
Đại Cẩu cũng hỏi theo:
“Không ông nội ruột của tụi con chứ? Con nhớ ông nội nốt ruồi đen ở mép, chuyên rình trộm mấy bà góa tắm.”
Khóe miệng Phó Lam Xu co giật, cô thở dài, bắt đầu bịa tiếp:
“Cái lão dê già đó, sống mê gái, c.h.ế.t vẫn bỏ . Tao tức quá, ly hôn luôn , giờ chồng mới. Tụi bây gọi ảnh là ông nội cũng !”
Khóe miệng Thẩm Luật Kinh: co giật level max.
【 nghi con nhóc cố tình chơi cơ của Thẩm đó!】
【Ủa… là “phi công – bà nội” luôn hả? Căng nha!】
【Bậy nè, chỉ đóng chung show thôi, quan hệ gì . thích cặp đấy, ?】
【 rốt cuộc họ đang gì trời? Ai đó dịch giùm , phim ơi, zoom vô coi!】
Đạo diễn Vương tin cũng chạy đến, còn kéo cả trưởng thôn theo.
Ông lo lắng hỏi nhỏ:
“Trưởng thôn, hai là chứ?”
Trưởng thôn gật gật, lắc đầu:
“Khó lắm, thật sự khó …”
Đạo diễn xong thì lạnh sống lưng:
“Ông bảo họ đừng phiền nữ khách mời của !”
Trưởng thôn im, nhúc nhích.
Hai thằng đó ai dám đụng ? Muốn mất mạng hả?
Cả thôn chỉ lão Lưu gan to mới dám đ.á.n.h bài với họ.
Còn mấy khác trốn trong nhà thôi!
“Đi chứ!”
“Thôi xin, về nhà ăn cơm đây, ông thì tự !”
Đạo diễn theo bóng trưởng thôn chạy như bay mà cạn lời.
Không còn cách nào khác, ông đành tự bước tới.
khi gần, tiếng lòng của Phó Lam Xu, ông dựng hết tóc gáy!
Cái gì cơ! Hai thằng là g.i.ế.c trốn về !
Giờ ông ? Gọi công an ?
Nơi hẻo lánh, chờ công an đến chắc… canh cũng nhừ!
Trời đất ơi, ông chỉ về nhà ôm !
Phó Lam Xu dậy, hiền:
“Đại Cẩu, nhớ lời tao nhé, đồ để chỗ cũ. Giờ ban ngày đông , nửa đêm mày qua lấy. Giờ tao ăn cơm, tối gặp nha.”
Nói xong, cô kéo Thẩm Luật Kinh luôn, tiện thể lôi đạo diễn đang ngẩn ngơ theo.
Quay phim cũng vội vàng chạy theo .
Nhị Cẩu theo, ánh mắt ngưỡng mộ:
“Bà nội đỉnh thiệt, một tay dắt ông nội, tay cũng dắt ông nội. Có điều, ông bên trái già quá, hợp với bà nội cho lắm.”
Đại Cẩu chống bàn lên, gật gù:
“Công nhận. Hay mai khi bà nội lên, bắt thằng trai (chỉ Từ Dương) tặng cho bà nội, gọi là hiếu kính?”
Nhị Cẩu xong gật đầu cái rụp:
“Chuẩn! Bà nội đối xử với tụi thế cơ mà, tặng bà mấy trai cũng đáng thôi!”