TIỂU THƯ GIẢ SỐNG LẠI: KỆ! MÌNH NHẮM MẮT NẰM LUÔN - Chương 46: Giờ quay xe còn kịp không?

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:06:01
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài ruộng, Phó Lam Xu sắp cho ở một góc khá xa.

ghế xếp, phơi nắng lim dim.

Thẩm Luật Kinh thì kế bên, tay cầm dù che cho cô.

Phải thật — cảm giác khác việc với tự đúng là khác một trời một vực.

Phó Lam Xu ngáp dài, lười biếng lên cái ô đen đầu:

về ngủ thêm tí ?”

Thẩm Luật Kinh lắc đầu:

“Cháu mà ở đây, chẳng ai trị nổi hai .”

Cũng đúng thật.

Hai gã Đại Cẩu và Nhị Cẩu nổi tiếng trong vùng, ăn h.i.ế.p trai gái, đủ chuyện , nhưng cực kỳ hiếu thảo với bà nội — một tay nuôi chúng khôn lớn.

Mỗi phạm , bà đ.á.n.h mắng gì chúng cũng cãi nửa câu.

tính nết hai đứa trời sinh ương, bà dạy cũng chẳng sửa .

Lúc bà nội còn sống, chúng còn kiềm chế chút đỉnh.

Từ khi bà mất, hai đứa bắt đầu ngoài chuyện — trộm cắp, cướp giật, thậm chí còn dính buôn lậu.

Lần , bọn chúng tay g.i.ế.c — là một gã say rượu đang đ.á.n.h đập ông lão mù sống lang thang trong hẻm tối.

Phó Lam Xu đến đây còn tưởng hết chuyện, ai ngờ hệ thống bật một cái tên quen thuộc.

Cô sững .

Cái tên đó là Tạ Từ — tên xui xẻo đó dính líu chuyện !

Thì lúc ngang qua, Tạ Từ đ.á.n.h ngất ném hẻm.

Tỉnh dậy, trong tay thêm một con dao, mà d.a.o chỉ dấu vân tay của !

Nói cách khác — bắt .

Phó Lam Xu xong liền khoái chí.

Tốt quá, cô ghét Tạ Từ ngày một ngày hai.

Cái gọi là gì?

Ông trời mắt! Gió đổi chiều !

Đáng đời , Tạ Từ!

Cô vui đến mức bật thành tiếng.

Thẩm Luật Kinh nghiêng đầu :

“Cười gì mà vui thế?”

Anh thấy rõ là cô đang nghĩ chuyện gì đó xa.

Chỉ điều… hôm nay suy nghĩ trong đầu cô.

Chẳng lẽ chức năng ?

Phó Lam Xu thì chẳng hề giấu giếm, còn phấn khích kể luôn:

tin ghét bắt vô tù, xem, đáng để vui ?”

Thẩm Luật Kinh cô đang ai, nhưng vẫn bật :

“Cũng đáng chứ.”

Phó Lam Xu vỗ vai :

“Không hổ danh là ông chú của .”

Thẩm Luật Kinh bật nhỏ, giọng trầm ấm lan khắp cánh đồng, khán giả trong phòng livestream ngất ngây.

【Trời ơi, Thẩm tan chảy luôn!】

【Có ai thấy Thẩm với Lam Xu hợp , chỉ !】

【Hợp cái gì, Lam Xu y như con trai, ai mà nuốt nổi kiểu đó chứ? Anh Thẩm gu mặn !】

Câu đó xuất hiện, fan thích “đẩy thuyền” lập tức im re.

Cũng đúng — từ ngày chương trình khởi , hình tượng “gái mà như trai” của Phó Lam Xu thành thương hiệu mất .

Bên ruộng khoai, Nhị Cẩu máy lia về phía mà toát mồ hôi:

“Anh xem, lộ thế ?”

Đại Cẩu vẫn đào nhỏ:

“Không . Mình để chứng cứ. Với , câu ‘nơi nguy hiểm nhất là nơi an nhất’ ?”

Nghe hợp lý phết, Nhị Cẩu gật đầu lia lịa, liếc về phía bà nội đang ghế phơi nắng:

“Hôm qua chị góa phụ bà nội hồi trẻ là tiểu thư hào môn. Nếu chuyện gì, bà chắc chắn sẽ bảo vệ tụi , đúng ?”

Đại Cẩu cau mày, nhỏ giọng gằn :

“Câm miệng! Muốn hại c.h.ế.t bà ? Nếu công an thật sự tới, thì bắt lấy một con tin, chạy thẳng lên núi . Chạy thì chạy, thì bắt — hai mươi năm hùng!”

Nhị Cẩu gật đầu cái rụp:

“Vậy bắt con nhỏ dám cãi bà hôm qua !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-gia-song-lai-ke-minh-nham-mat-nam-luon/chuong-46-gio-quay-xe-con-kip-khong.html.]

Lý Viện Viện lúc lọt danh sách “con tin tiềm năng”.

vẫn đang tố với đạo diễn Vương:

“Đạo diễn! Ông lo cho ? Cô đ.á.n.h ! Đánh thật đó!”

Đạo diễn Vương đau đầu nổ não.

Thật ông

Người là đang cứu cô đó!

Bao nhiêu thấy rõ hai gã bình thường, ai cũng né, chỉ lao vô như thiêu , tát cho vẫn còn la!

Muốn đây nè!

Ông mệt mỏi chẳng buồn đáp lời, còn đang lo sắp xếp cho công an trộn đoàn.

Lý Viện Viện tức sôi gan — từ nhỏ tới lớn bao giờ mất mặt như !

nghiến răng:

Phải bắt Phó Lam Xu quỳ xuống xin !

Còn Thẩm Luật Kinh… cũng thuộc về !

bước khỏi phòng đạo diễn, mặt sầm sì, gặp phó đạo diễn đang dẫn vài lạ .

Những đó mặc quần áo bình thường nhưng dáng điệu nghiêm nghị, ánh mắt sắc lẻm, khác hẳn bình thường.

Phó đạo diễn tươi chào cô:

“À, chào cô Lý.”

tò mò hỏi:

“Họ là ai thế? Sao gặp bao giờ?”

Phó đạo diễn đáp:

“Họ là tài xế của chương trình, phụ trách xe và đồ trong xe thôi, ít khi set nên cô thấy là bình thường.”

Lý Viện Viện nở nụ :

“Ra là . Thế các bận thì cứ việc nhé.”

Phó đạo diễn gật đầu, vội đưa .

theo, trong đầu vụt qua hai chữ:

“Công an mặc thường phục ?”

Mắt cô trợn tròn.

lúc đó, Từ Dương và một phim tới.

Từ Dương vẫn tươi :

“Chị Viện Viện, cùng nhiệm vụ nhé!”

hồn, liếc thấy là Từ Dương thì cau mày, giọng ngọt xớt:

“Được thôi em, cùng nhiệm vụ tưới rau bằng… phân, hình như mỗi gánh 50 cành đó.”

Từ Dương: Giờ xe còn kịp ?

chợt lóe lên một ý nghĩ —

Nếu đang tưới mà lỡ vẩy trúng … chắc cũng nhỉ?

Còn Lý Viện Viện cũng nghĩ y chang:

Nếu “vô tình” hất trúng đầu nó, chắc cũng chẳng ai .

Hai kẻ bụng đầy mưu kế cùng về phía ruộng cải thảo.

Từ xa thấy Phó Lam Xu đang ghế, Thẩm Luật Kinh cầm dù che.

Nhìn cảnh đó, trong lòng Lý Viện Viện dâng lên lửa ghen hừng hực.

còn kịp mắng, chân cô bỗng trượt 1 cái

Từ Dương lập tức lùi , bịt mũi:

“Chị Viện Viện… hình như chị giẫm cứt ch.ó !”

hình, mặt cứng đờ:

“…… ọe——”

【Trời ơi, Viện Viện xui xẻo thật!】

【Tiểu thư đúng là tiểu thư, giẫm cứt ch.ó cái là buồn nôn liền, còn tưởng cô bầu!】

【Thật thì cũng quá, ai mà từng dẫm .】

【Khụ… xin , từng nhặt cứt ch.ó cơ!】

Từ Dương bụng đưa cho cô một tờ giấy.

nhận lấy, bịt mũi, cảm thấy đỡ hơn đôi chút.

Ba giây — cô nhíu mày.

Ủa, giấy … cũng mùi lạ ?

【Trời ơi, Dương Dương đúng là , ấm áp quá !】

rút hết lời từng , thật sự là quan tâm!】

 

Loading...