Vợ ông trưởng thôn thấy hổ c.h.ế.t, trốn luôn lưng Trương Đại Ngưu.
Trương Đại Ngưu là già đời, phát là chuyện, nheo mắt lạnh giọng hỏi:
“Cậu tới đây dạo thật , cố tình đến trộm bọn chuyện?”
Khóe môi Thẩm Luật Kinh cong lên, nhạt:
“ tuyệt đối sẽ là dạo với khác .”
Phó Lam Xu: “?”
Phó Nhiễm Nhiễm: “?”
Vợ trưởng thôn giật : “Còn khác nữa hả!”
Phó Lam Xu vẫn giữ nguyên tinh thần “c.h.ế.t bạn chứ c.h.ế.t ”, giơ tay đẩy Phó Nhiễm Nhiễm ngoài.
Phó Nhiễm Nhiễm: Cuộc đời đ.â.m lưng là đây chứ !
Cũng may… đá mông.
Cô vững, Trương Đại Ngưu trừng cho một cái, đành cứng:
“ tuyệt đối sẽ là dạo với chị .”
Phó Lam Xu: “…”
Trương Đại Ngưu quát:
“Mau hết cho !”
Phó Lam Xu chậm rãi bước :
“Chào hai , trùng hợp ghê ha!”
Trương Đại Ngưu sợ quá, lùi mấy bước.
Trong thôn đồn ầm lên rằng “bà nội của Đại Cẩu và Nhị Cẩu” nhập cô gái .
Lúc đầu ông tin, nhưng sáng xem livestream thấy hai thằng đó ngoan ngoãn gọi cô là “bà nội”, thì tin cũng tin.
Bây giờ ai cũng “bà nội Đại Cẩu” tìm tính sổ, nên thấy cô là ông hoảng.
Trương Đại Ngưu run run quỳ xuống, líu cả lưỡi:
“Bà… bà… là bà thật hả? Năm xưa cố ý tè tường nhà bà …”
Khóe miệng Phó Lam Xu giật giật.
Trời đất, ông già hồi trẻ cũng lắm trò thật!
Cô còn kịp gì thì cổ tay vợ trưởng thôn kéo .
Phó Lam Xu: “?”
Vợ trưởng thôn nịnh:
“Bà nội Đại Cẩu, bà tới đúng lúc quá, giúp phân xử chuyện với.”
Rồi bà ghé sát tai cô, nhỏ giọng :
“Cô gái , mau giúp , thì mai qua nhà Đại Cẩu Nhị Cẩu bóc trần cô đấy.”
——【Trời ơi, chuyện như mà còn lôi ngoài giải quyết hả!】
——【Còn đem dọa nữa, bà dữ thiệt.】
Phó Lam Xu vẫn hiểu trò gì đây.
Vợ trưởng thôn liếc mắt hiệu:
“Cái t.h.a.i trong bụng là của Đại Ngưu, nhưng ổng cứ khăng khăng là của ổng. Cô ‘hiển linh’ , mau giúp một câu , bảo là con của ổng.”
Phó Lam Xu lúc mới hiểu .
——【À ha, bà lợi dụng để lừa ông Đại Ngưu tin cái t.h.a.i là của ổng. Khôn hết phần thiên hạ, đập thẳng mặt luôn còn gì.】
Trương Đại Ngưu nhíu mày, dậy :
“ tin, đứa nhỏ là của !”
Vợ trưởng thôn gào lên:
“Là của , là của , đúng là của mà!”
Trương Đại Ngưu cũng chịu thua:
“Không của , , !”
“Là của !”
“Không của !”
“…”
Phó Lam Xu bất lực chen :
“Thôi đủ , đừng cãi nữa. Cãi ầm ỹ lên như để cho ?”
Thẩm Luật Kinh: “?”
Vợ trưởng thôn: “?”
Trương Đại Ngưu: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-gia-song-lai-ke-minh-nham-mat-nam-luon/chuong-48-bi-choi-mot-vo-sau-lung.html.]
Phó Nhiễm Nhiễm ngước trăng, thì thào:
“Ơ… chẳng chúng đến đây để xem cãi ?”
Phó Lam Xu vỗ nhẹ tay vợ trưởng thôn, rút tay :
“ hiểu ý cô , nhưng chuyện lớn giúp nổi, chuyện nhỏ thì cũng xen . Tốt nhất là mai dẫn xét nghiệm ADN , cho rõ ràng.”
Nói xong, cô kéo hai bạn lưng bỏ .
Trương Đại Ngưu bỗng sáng mắt :
“Ờ ha, nghĩ nhỉ!”
Vợ trưởng thôn tức ngất.
Bà tất nhiên xét nghiệm ADN là cách dễ nhất, nhưng bà xác định thật — bà chỉ đổ cái t.h.a.i cho Trương Đại Ngưu thôi.
Dù chồng bà và ông Lưu đều già , chỉ Trương Đại Ngưu là còn trẻ khỏe.
Bà tính chờ chồng c.h.ế.t cưới Đại Ngưu cho yên cả đời.
Ai ngờ con nhỏ chịu giúp!
Bà tức đỏ cả mắt, chỉ tay lưng Phó Lam Xu hét lên:
“Con nhỏ lừa đảo! Tao sẽ vạch mặt mày, đến lúc đó Đại Cẩu Nhị Cẩu sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”
Thẩm Luật Kinh dừng , đầu , ánh mắt lạnh như băng:
“Cứ thử xem.”
Vợ trưởng thôn khí thế đó dọa cho lùi mấy bước, dám ho he nữa.
Trương Đại Ngưu kéo áo bà , mắng nhỏ:
“Cô im ! Lỡ ‘bà nội Đại Cẩu’ thật thì coi chừng quở c.h.ế.t bây giờ!”
Phó Lam Xu , tươi :
“Đại Ngưu , gì thế, nhỏ nhen . À mà xem nhé, vợ đúng là chơi … dữ đấy. Cái t.h.a.i đó là của ông Lưu ở tiệm tạp hóa. Không cần cảm ơn .”
Vợ trưởng thôn tái mặt, trợn mắt cô, sợ hãi:
Cô … chứ?
Trương Đại Ngưu run rẩy, giọng lạc :
“Cái gì! Cô với ông Lưu cũng dính ! Cô chỉ cắm sừng , mà còn cắm luôn hả! Mặt mũi nữa hả trời!”
Vợ trưởng thôn luống cuống:
“Không , cô bậy đó!”
Trương Đại Ngưu tức giận bỏ , vợ trưởng thôn hoảng hốt chạy theo:
“Không của ông ! Anh em giải thích !”
Phó Lam Xu theo, khẽ gãi cằm.
——【Ờm… chuyện coi như ai cũng “vui vẻ” nhỉ.】
Phó Nhiễm Nhiễm: thấy chỉ bà vui thôi đấy!
Còn thì đang tức c.h.ế.t.
Khi Quý Lưu Phong sân thu quần áo, thấy cái mắc áo trống trơn thì sững sờ.
Quần lót của !
Quần lót của trời ơi!
Đó là cái thích nhất mà!!!
Anh nghiến răng ken két:
Cái đồ biến thái Từ Dương c.h.ế.t tiệt!
Quý Lưu Phong xông nhà, đạp cửa phòng Từ Dương.
Từ Dương tắm xong, chỉ quấn khăn tắm ngang hông.
Thấy xông , mặt vẫn bình thản, giọng nhạt nhẽo:
“Anh gì thế?”
Quý Lưu Phong tức đến bật :
“Còn hỏi ? Trả quần lót của mau!”
Từ Dương nhếch môi, tối tăm:
“Hóa là lấy ?”
“Còn ai đây nữa! Trong bốn chỉ là thằng biến thái thôi!”
Từ Dương khẽ, ánh mắt quái dị.
Ờ, cũng đúng, bây giờ chẳng những biến thái, mà đầu óc còn chẳng bình thường nữa.
Hắn nhún vai, lạnh nhạt đáp:
“Ừ thì biến thái, cũng . Mà quần lót của ? mặc , giờ trả .”