Sau Trung thu,  cố ý tìm cơ hội  chuyện cùng hầu gia.
“Hồi , trang trại bên ngoài  tiến cống tổ yến huyết. Nghe  Thượng thư bộ Binh, Trương đại nhân, gần đây bệnh ho vẫn  khỏi. Gần đây  cũng đang phiền lòng chuyện vận chuyển đường thủy. Nếu mượn dịp  mà tặng…”
Tổ yến đó vốn là ngoại tổ ở Dương Châu dâng tặng, quý như ngọc.  từ lâu   Hạ Tâm Nhi giấu , chia  khắp nơi mua lòng , nay  còn  chẳng  bao nhiêu.
Kỷ Tranh hiểu ngay ý tứ trong lời , ánh mắt lập tức sáng lên:
“Phu nhân quả nhiên tinh tế! Vị Trương đại nhân  thật kén chọn; vàng bạc châu báu chẳng hợp, còn tổ yến   hợp bệnh ho   hợp lễ nghi. Thật khéo hết mực.”
Nghe ,  liền sai Thúy Nhi — nha   cận của Hạ Tâm Nhi — rằng:
“Ngươi   với Hạ , chọn phần tổ yến thượng hạng chuẩn  một ít, cứ bảo là —   dùng.”
Thúy Nhi nhận lệnh  vẻ bất mãn, nhưng  theo. Suốt bảy ngày liền,  liên tục thúc giục việc chuẩn  tổ yến, trong khi Hạ Tâm Nhi vốn  oán hận  từ lâu. Nàng  liền tính dùng thủ đoạn: tráo đổi tổ yến thượng hạng lấy hàng kém chất lượng,  đem lễ  biếu phủ Trương.
Nhiều   chủ động thử giở mặt, cố tình nhận lấy gói quà với nụ  ung dung, khiến Hạ Tâm Nhi càng tin rằng  chẳng phân biệt nổi thật giả, tựa như lợn dã chỉ  nhai cám. Khi tin rằng kế hoạch thành công, Thúy Nhi trao một gói tổ yến cho .
Ta liếc qua một thoáng,  bảo  trực tiếp mang đến phủ Trương thị.
Chưa đầy nửa ngày , một tiểu đồng lảo đảo lao  thư phòng, ôm lễ hộp run rẩy :
“Hầu gia! Trương đại nhân  thấy tổ yến liền nổi giận lật bàn! Bảo… bảo rằng phủ Kỷ cố ý sỉ nhục ông !”
Kỷ Tranh hấp tấp mở nắp hộp. Trong đó, thứ gọi là tổ yến xám xịt như lông chuột, lẫn vụn mốc, mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi. Đừng  đến lễ nghi phủ thế gia, ngay cả  dân chợ cũng chẳng ai dám đem thứ hôi thối   quà.
“Mẹ kiếp!” Kỷ Tranh gân xanh nổi trán, quát lớn:
“Hạ thị con tiện tỳ , dám cả gan lấy thứ rác rưởi  lừa gạt bổn hầu! Người , lôi ả đến đây cho !”
Đêm , Hạ thị  gọi tới chính viện.
Kỷ Tranh lửa giận  tan,  thấy mặt nàng  liền vung tay tát mấy cái, âm thanh vang dội đến mức cả viện đều  rõ mồn một.
Sáng hôm , Hạ Tâm Nhi  đưa đến trang viên hẻo lánh với danh nghĩa “tĩnh dưỡng”, nhưng thực chất chẳng khác nào giam lỏng.
Bởi vụ tổ yến, nàng   chọc giận Thượng thư bộ Binh Trương đại nhân, khiến  bộ mưu kế Kỷ Tranh khổ công bày  cho chuyện vận chuyển đường thủy  bại lộ  .
nguyenhong
Trương đại nhân dâng tấu hạch tội, liệt kê chi tiết những khoản tham ô của Kỷ Tranh.
Tấu chương thẳng tới hoàng cung, long nhan tức giận.
Nếu   vì Kỷ lão hầu gia năm xưa  công dẹp loạn biên cương, giữ yên bờ cõi, sợ rằng Kỷ Tranh   cách tước, lưu đày nơi xa.
Dẫu ,  vẫn  bãi chức Minh Viễn hầu, chỉ còn giữ hư danh “Phụng trực đại phu” — chức vô quyền vô thực.
Từ đó, Kỷ Tranh suy sụp  gượng dậy nổi, ngày ngày vùi  trong quán rượu, từ một tiểu hầu gia tuấn tú lạnh lùng năm xưa biến thành trò   phố phường Biện Kinh.
Hạ Tâm Nhi tuy  giáng xuống trang viên, nhưng nào chịu cam phận.
Nàng ngấm ngầm mua chuộc đám du côn đầu đường xó chợ, tung tin rằng  và Kỷ Tranh thành   lâu nhưng  từng viên phòng —  chỉ là phu nhân hữu danh vô thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-lanh-lung/chuong-3-huong-doan-duong.html.]
Lời đồn thêu dệt sinh động, chẳng mấy chốc lan khắp hang cùng ngõ hẻm Biện Kinh.
Ngay cả cha   cũng vội vàng tìm đến, lo lắng hỏi:
“Tuyết Dao, lời đồn ngoài … là thật ?”
Đương nhiên là thật.
Ngày đại hôn, khi  thấu bộ mặt thật của Kỷ Tranh, lòng   nguội lạnh.
Mỗi   bước  phòng,  liền mượn cớ  thể khó chịu để khước từ. Lâu dần,  thấy vô vị, tự bỏ , đêm nào cũng đến phòng Hạ thị.
Ban đầu   để tâm, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
 nay,   đổi ý.
Ta liền ngấm ngầm sai  đem những lời đồn  truyền đến tai Kỷ lão phu nhân.
Chiều hôm , bà giận dữ sai  gọi  qua chính viện.
Ta ngoan ngoãn dâng , bà  , thở dài than:
“Tuyết Dao, con chịu nhiều ủy khuất .”
Đêm đó, bà ép Kỷ Tranh  tới nghỉ trong phòng .
Kỷ Tranh tuy mặt mày khó chịu, nhưng chẳng dám trái lệnh mẫu .
Nào ngờ chỉ một chốc, y phục còn  kịp cởi hết,   nghiêng đầu ngủ mê man.
Trời  hửng sáng,  xoa trán,  khen:
“Phu nhân, tối qua nàng đốt hương an thần thật .”
Ta khẽ mím môi .
Hương an thần ư?
Đâu  hương gì, đó chính là Đoạn Dương Tán do chính tay  phối chế — bảy phân đoạn trường thảo trộn cùng phấn hoa mạn đà la, hun đốt đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, ắt tuyệt tự trong lặng lẽ.
Kỷ Tranh vốn  vô dụng,  thì  dứt luôn gốc rễ của .
Một kẻ mê sắc, mê rượu, chẳng gánh nổi tước vị hầu gia.
Nếu    nổi, để    gánh.
Từ khi hít  Đoạn Dương Tán, Kỷ Tranh càng thêm ngoài mạnh trong yếu.
Mấy ngày , mỗi  trông thấy ,  chỉ thấy ghê tởm.
Trên giường,  chẳng như Hạ thị  nịnh nọt,  thấy vô vị,  qua loa  lăn  ngủ.
Về , chỉ một cái nhíu mày  một tiếng thở dài vô tình của  cũng đủ khiến  tổn thương chút sĩ diện mong manh của nam nhân.