Thế là  dứt khoát chẳng thèm bước  phòng  nữa.
Nhớ đến Hạ thị nơi giường chiếu  trăm bề chiều chuộng,  vội vàng rước nàng  từ trang viên trở  phủ.
Hạ thị  coi đó là phần thưởng trời ban, mở miệng  những lời đắc ý:
“Hầu gia đêm qua  ngủ ở chỗ , còn khen  dịu dàng săn sóc, chẳng giống ai , cứng ngắc như con cá muối.”
Ta cúi mắt, thong thả gảy bàn tính, trong đầu hiện lên dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của Kỷ Tranh,  kìm  thở dài.
Lên giường còn  diễn trò, xuống giường  bày  bộ dạng  vẻ, Hạ Tâm Nhi khéo chiều chuộng đến thế,  ngược  sinh  chút thương hại.
Đêm xuống, Kỷ Tranh mặt đỏ lựng  men, loạng choạng bước  phòng Hạ thị.
Ta khẽ khép cửa , bên tai chỉ lờ mờ vọng đến tiếng nàng   nũng nịu.
Chói tai, nhưng chẳng đáng bận lòng.
Ta  về tẩm phòng của .
Ánh nến lay động, một nho sinh  rụt rè bên mép giường, cúi đầu,  dám  thẳng  .
Người  tên là Tô Ngọc Văn. 
Mày thanh mắt sáng, áo vải xanh giản dị, dáng như ngọc trúc. So với Kỷ Tranh  rượu thịt bào mòn, quả thật hơn gấp trăm .
Hắn là  do chính tay  chọn — diện mạo khôi ngô,  thể cường tráng,   phần thông tuệ của kẻ  sách.
Điều quan trọng nhất là:  là    bỏ hai lượng bạc mua về từ khi mười tuổi, lớn lên bên , tuyệt đối trung thành.
Ta từ tốn cởi bỏ xiêm y, ánh nến hắt bóng mờ mịt, gợi nên chút mập mờ.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt lóe lên nét hoảng hốt,   vội cúi xuống.
Ta bước  gần, khẽ :
“Không cần e thẹn. Hôm nay,   vì tình ái… mà là để mượn giống.”
Hắn nuốt khan, cổ họng khẽ động,  chậm rãi gật đầu.
Ta đưa tay, thổi tắt ngọn nến.
Vài tháng , Thái y chẩn đoán   mang thai.
Ta tựa  n.g.ự.c Tô Ngọc Văn, nắm lấy bàn tay thon dài của , khẽ  từng nét  lòng bàn tay .
Rồi  đặt tay  lên bụng , giọng dịu  như gió thoảng:
“Ngọc Văn, vì đứa con của chúng …   nguyện ý  tất cả ?”
Hắn rủ mắt, ánh  mờ mịt như  sóng nước. Trong đáy mắt thoáng qua nỗi buồn mênh mang, nhưng giọng   vững vàng:
“Ta sinh   là nô bộc của tiểu thư. Vì đứa nhỏ, vì… ,  nguyện  hết thảy.”
Ta cong môi, ánh  nhẹ đến lạnh , ghé sát bên tai  thì thầm:
“Tốt. Vậy thì, theo như chúng   hẹn ước…   c.h.ế.t .”
Thân thể  khẽ run. Một giọt lệ rơi xuống tay , ấm nóng đến lạ.
 cuối cùng,  chỉ đáp khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-lanh-lung/chuong-4-mau-doi-lay-sinh-menh.html.]
“Được.”
Hắn dập đầu ba , cúi  thật sâu,  xoay  rời , chẳng  đầu .
Ngày hôm , thành Đông truyền đến tin: một thư sinh vô danh rơi xuống sông, xác trôi mất tích,  ai    từng tồn tại.
Thu Nhi chạy , mắt đỏ hoe:
“Phu nhân, Tô Ngọc Văn si mê  bao nhiêu năm… Người thật sự nhẫn tâm tuyệt tình thế ?”
Ta khẽ , tiếng  nhạt như băng:
“Tuyệt tình? Từ xưa đến nay, bao nhiêu nữ tử c.h.ế.t vì hai chữ tình duyên? Hôm nay  mềm lòng, ngày mai chính  sẽ c.h.ế.t vì nó.”
Ta ngả  lên giường, một tay khẽ đặt lên bụng, giọng uể oải:
“Mượn giống để  con, chuyện  chỉ cần giữ  đứa bé. Mọi dấu vết khác… đều  xóa sạch.”
Ánh mắt  dừng nơi ngọn đèn dầu chập chờn:
“Từ cổ chí kim, vạn kẻ nam nhân đều  đáng tin. Trong thiên hạ,  chỉ tin đứa bé .
Còn những kẻ khác… chẳng qua chỉ là chiếc thang để  bước lên cao. Một khi leo qua , ai còn nhớ chiếc thang đó thế nào?”
Thu Nhi rưng rưng, nước mắt rơi lã chã, nhưng chẳng dám  thêm lời nào.
Ta khép mắt , trong tâm vẫn hiện lên đôi mắt sáng trong của Tô Ngọc Văn.
Hắn — con trai một kỹ nữ thanh lâu, từ nhỏ  khinh rẻ,  đ.á.n.h vì bảy đồng tiền, m.á.u loang khắp nền đất bẩn.
Khi     đành, bỏ bảy đồng bạc mua  về.
Từ đó,  chỉ  , cả đời quỳ  chân .
Hắn từng :
nguyenhong
“Có thể vì tiểu thư mà dốc sức, đó là phúc phận của Ngọc Văn. Dù  c.h.ế.t vạn , Ngọc Văn cũng  hối.”
Lời  còn văng vẳng bên tai, hòa cùng tiếng “cộp cộp” khi  dập đầu  mặt  — dứt khoát, thành kính, tuyệt vọng.
Ta tin , nên mới giữ  bên .
   từng tin  thứ gọi là tình yêu.
Ngọc Văn   thành sứ mệnh của ,  nên   biến mất.
Gió ngoài cửa thổi mạnh, ngọn nến lay lắt.
Trong lòng ,  còn buồn, cũng chẳng  vui.
Chỉ  một  trống lạnh lẽo — nơi sinh mệnh  mới  gieo, và một sinh mạng khác    tự tay chôn vùi.
Tin  m.a.n.g t.h.a.i truyền , Kỷ lão phu nhân mừng rỡ  thôi, miệng liên tục lẩm bẩm “Tổ tông phù hộ”,  đích  mở kho, chọn một pho Quan Âm Tống Tử bằng ngọc Hòa Điền tinh xảo tặng .
Ngọc Quan Âm sáng bóng như nước, từng đường khắc tinh tế, chỉ cần    vô giá.
Kỷ lão phu nhân nắm tay , ánh mắt tràn đầy an ủi:
“Tuyết Dao, con  vì Kỷ gia khai chi tán diệp, tảng đá trong lòng  cuối cùng cũng rơi xuống.”
Kỷ Tranh tuy mất tước vị vì vụ vận chuyển đường thủy, trở thành trò  cho dân gian, nhưng khi  tin   thai,   thu liễm thói ăn chơi, thường lui tới hỏi han, tỏ  dịu dàng hiếm thấy.
Chỉ là, sắc mặt  tái nhợt,  thể lảo đảo,   đôi câu  ngáp liên hồi. Một kẻ từng phong lưu, nay chẳng khác gì cái xác rỗng, hồn vía  tửu sắc rút cạn.