Hạ Tâm Nhi  tin   thai thì cuống cuồng như kiến bò chảo lửa. Nàng ngày ngày tự rót từng bát t.h.u.ố.c cầu tử, đêm đến  bày đủ trò quyến rũ.
 Kỷ Tranh nay chỉ còn  tàn, đến  nàng  cũng lười.
Hạ Tâm Nhi giận dữ hất tung cả hòm trang sức, trâm vàng ngọc thạch vung vãi đầy đất. Không cam lòng chịu thua, nàng   lén cấu kết cùng một gã lang y ngoài chợ, mưu toan mượn giống cầu con.
Tưởng kín kẽ  sơ hở, nào ngờ   sớm cài  theo dõi từng bước.
Một tháng , gã lang y   đ.á.n.h c.h.ế.t bằng loạn côn, xác ném nơi bãi tha ma.
Hạ Tâm Nhi  xoa cái bụng còn  kịp nhô lên, tươi  đến thỉnh an :
“Nhờ phúc của phu nhân,  cũng   tin vui. Tử tự của hầu gia hưng thịnh, công lao của chủ mẫu thật  nhỏ.”
Ta đặt cuốn sổ trong tay xuống, ngước  nàng, giọng ôn hòa:
“Muội  mang thai, cứ an tâm tĩnh dưỡng. Ngày mai  sẽ sai Thu Nhi đưa tới một phần t.h.u.ố.c an thai.”
Nụ   môi nàng càng rạng rỡ, nào  trong mắt   sớm phủ kín hàn ý.
Vì  cùng  sinh nở một ngày, nàng lén uống t.h.u.ố.c kích sản,  thông đồng với bà đỡ, âm mưu tráo đổi hai đứa trẻ.
Nàng tưởng giấu  thiên hạ, nhưng   an bài  canh giữ sản phòng từ .
Con trai  tên là Kỷ Cẩn, còn đứa con của nàng – Kỷ Giới.
Dưới tay  quản lý, Kỷ phủ dần khởi sắc, kho tàng sung túc,  hầu   đấy. Ngay cả Kỷ lão phu nhân cũng gật gù khen ngợi:
“Tuyết Dao thật giỏi giữ nhà,  phong thái mẫu  con năm xưa.”
Hạ Tâm Nhi đỏ mắt đến phát điên, oán hận càng sâu.
Cho đến khi nàng phát hiện  một nam tử thường lui tới phòng .
Kỷ Tranh nay ngoài mạnh trong yếu, nàng đoán  chắc cũng  chịu  cảnh phòng , liền hí hửng tưởng nắm  nhược điểm của .
Hôm đó, mượn cớ dự yến, nàng kéo theo một đám bà tử, nha , khí thế hùng hổ xông thẳng  viện , miệng còn the thé:
“Có   thấy gian phu bước  phòng phu nhân! Thiếp cũng là vì thanh danh hầu phủ, đành  tới tra xét!”
Cửa  xô tung.
Trước mắt  , một kẻ mặc áo mã phu,  trần, đang phủ lên  .
“Quả nhiên là !” – Hạ Tâm Nhi chỉ tay mắng – “Đường đường là chủ mẫu, mà     hổ, dám cùng mã phu tư thông!”
Nàng  vội sai   gọi Kỷ Tranh,  bắt gian tại chỗ.
Nào ngờ, khi giật áo kẻ mã phu , liền  một cái tát nảy lửa đ.á.n.h lệch mặt.
Đám  ồ lên kinh ngạc.
Kẻ mặc áo mã phu khẽ  dậy – chính là Kỷ Tranh.
nguyenhong
Hắn giận đến run , đôi mắt như thiêu đốt, trừng thẳng  Hạ Tâm Nhi:
“Tiện tỳ! Ngươi dám xông  viện của chủ mẫu, còn vu khống phu nhân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-lanh-lung/chuong-5-nuoc-chay-nguoc-dong.html.]
Hạ Tâm Nhi mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy:
“Hầu… hầu gia… …   là ngài…”
Một cái tát nữa giáng xuống.
“Đồ khốn! Bổn hầu chỉ đổi bộ y phục, ngươi liền dám hỗn xược như thế ư?!”
Ta  bên, chậm rãi cài  vạt áo, ánh mắt điềm nhiên như  từng  chuyện gì.
Thực , Kỷ Tranh  sớm bất lực, chỉ còn chút thể diện của một kẻ từng phong lưu. Ta nhẹ giọng khuyên :
“Phu quân dạo  lao tâm quá độ, chẳng bằng đổi chút trò mới?”
Thế là  ngoan ngoãn khoác áo vải thô, tháo búi tóc, giả  phu khuân vác.
Ta cố tình để  nấp trong phòng củi nửa ngày,  mới cho  viện chính. Hạng nam nhân  kiệt quệ, thường thích tìm chút kích thích vụng trộm – điều đó  hiểu rõ hơn ai hết.
Mọi việc diễn  y hệt  dự đoán.
Khi Hạ Tâm Nhi lao tới,  chỉ khẽ nghiêng , để ngọn đèn chiếu bóng  in  rèm. Phần còn , nàng tự chui đầu  bẫy.
Lúc Kỷ Tranh nổi giận tát nàng,   rót , mùi hương nhè nhẹ bay lên, sóng nước trong chén lăn tăn.
Ta  hề vui, cũng chẳng hả hê.
Chỉ thấy trong căn nhà , kẻ  thể khiến  khác sống c.h.ế.t điên cuồng — từ đầu đến cuối, vẫn chỉ  .
Kỷ Tranh khoác bộ vải thô giản dị của mã phu, mái tóc rối bời, sắc mặt còn vương nét hoan loạn. Hắn  bước  khỏi cửa phòng   đám  bắt gặp,  hổ và phẫn nộ dâng tràn trong đôi mắt.
Đường đường là thế tử Kỷ phủ, nay  rơi  cảnh   vây xem giữa chốn nhơ nhuốc  — sĩ diện còn ?
Hạ Tâm Nhi vẫn  hiểu  họa lớn  giáng xuống đầu, còn ỷ  chuyện năm xưa tráo đổi con cái, ngẩng đầu gào to:
“Có  tận mắt thấy phu nhân tư thông cùng ngoại nam! Hắn còn , đại công tử Kỷ gia căn bản chẳng  huyết mạch của hầu gia!”
Lời  dứt, cả sân ồn ào như nổ tung.
Gân xanh nổi hằn bên thái dương Kỷ Tranh, ánh mắt  như dao, trừng thẳng Hạ Tâm Nhi:
“Tiện nhân! Còn dám vu khống nữa ư?!”
Hắn quát lớn:
“Người ! Kéo ả xuống, đ.á.n.h ba mươi trượng, lập tức bán !”
Hạ Tâm Nhi khuỵu gối,  lóc gào xin:
“Hầu gia tha mạng! Thiếp   dối! Thiếp  chứng cứ, phu nhân… phu nhân quả thật  tư thông với ngoại nam!”
Giọng nàng nghẹn đặc, run rẩy nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia tuyệt vọng liều lĩnh — như thể  chuẩn  sẵn tâm thế “cá c.h.ế.t lưới rách”.
Việc  chạm đến thanh danh của cả Kỷ phủ, Kỷ Tranh tuyệt nhiên  thể để lời đồn bẩn thỉu  lọt  ngoài.
Hắn hừ lạnh, giọng nặng như sắt:
“Nếu  , hôm nay sẽ đối chứng ngay tại đây, để xem kẻ nào đang  dối!”