ngẩn ngơ cô , tầm nhòe như thể tập trung nữa, như thể rõ gương mặt xinh từng thuần khiết và như thiên thần của cô .Trong đầu đầy ắp hình ảnh của bốn năm đó, chúng xoay chuyển, lướt qua và vụt xa như một đoạn phim.
Lần chúng chúng cãi của chúng mà cô nhắc đến đó hình như là khi việc bốn năm, chính là vài tháng khi tù.
Một công tác, nhận điện thoại của cô .
Cô lãnh đạo công ty mắng, thấy vui, nên chuyện với .
Lúc đó, đang ở cùng với khách hàng, bảo cô một lát nữa gọi , nhưng cô chịu.
mấy câu thì cô bắt đầu còn quan tâm đến cô nữa, cảm thấy bực dọc, cúp máy, cô gọi đến, đó chúng cãi .Đó là chúng tranh cãi kịch liệt nhất, cô đòi chia tay với .
Vì đang bực và tức giận, nên đồng ý.Sau khi công tác về, bình tĩnh , đến nhà cô để xin .
Cô ôm , đó chúng hòa.Từ đó về , nhận lầm của , ý thức rằng thể tiếp tục như .
Sau đó, bắt đầu dành nhiều thời gian ở bên và quan tâm đến cô hơn, tình cảm của chúng hâm nóng. hình như đó, luôn cảm thấy cô đổi.
Nhiều lúc, tâm trạng của cô nặng nề, nhưng dù gặng hỏi thế nào, cô cũng .
“Phương Dương.”
Giọng của Lâm Lạc Thủy kéo từ trong hồi ức trở .Cô nghiêm túc , : “Buổi tối hôm chúng chia tay, và Văn Hoài xảy quan hệ.”
Đầu nổ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-133.html.]
Lâm Lạc Thủy vẫn bình tĩnh : “ và Văn Hoài quen từ lâu, cùng quê với , cũng là bạn học cấp ba. Khi còn học cấp ba, từng theo đuổi . Mấy ngày chúng chia tay, luôn ở bên cạnh . Từ đó trở , bọn ở bên , cũng hạ quyết tâm sẽ rời xa . khi công tác về, xin , luôn yêu sâu đậm, sẽ đổi. Lúc đó, mềm lòng, nhưng nỡ chia tay với Văn Hoài.”
“Xin , lạc lối, bắt cá hai tay, vì vẫn còn yêu .”
“Đến khi tù, mới hạ quyết tâm rời xa .”
“Xin .” Cô cúi với .
Sau khi thẳng lưng dậy, cô hít sâu một , tiếp: “ xin , nên đừng truy cứu chuyện giữa và Văn Hoài nữa.
Từ nay trở , chúng còn bất kỳ quan hệ gì nữa, đôi bên nợ .”
Lâm Lạc Thủy bình tĩnh lướt qua , bước tới cạnh Tào Văn Hoài, giơ tay khẽ xoa vết thương khóe miệng gã.
“Đau ?” Cô hỏi.
“Anh .” Gã lắc đầu, đó nắm lấy tay cô .
“Chúng về thôi.”
“Ừm.”Gã dắt tay Lâm Lạc Thủy, lướt qua , bước bình tĩnh.Tầm của trở nên mơ hồ, như thể tập trung nữa.Trong đầu ngừng vang lên giọng của Lâm Lạc Thủy.
Một lúc lâu , cắn chặt răng, cho , cũng để nước mắt tuôn rơi.Mẹ kiếp, giọt nước mắt c.h.ế.t tiệt . Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng bàn tán “xôn xao”, còn những ánh mắt và những cái chỉ chỉ trỏ trỏ khác lạ.
cử động tay chân, khi vẫn cảm nhận cơ thể vẫn ở đây, cất bước ngoài.Đi đến cầu thang bộ, trêи bậc thang lạnh lẽo, lấy t.h.u.ố.c lá châm, đó rít liền mấy . thích cảm giác , bay bổng trong làn khói lượn quanh, mục đích, nhất là thể quên tất cả. .