Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-12-09 04:45:33
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nhịn ngắt lời ông , : “Được , cần thế, ghi nhận trong lòng .”

 

Bansha cảm kích gật đầu, ngoảnh với đàn em ở phía : “Các em, từ nay trở , Dương chính là đại ca của , cũng là đại ca của em.”

 

“Chào Dương.”

 

Đám em của ông đều cúi chào . Lần , họ cũng hô lên như , nhưng đó là cố tình bôi nhọ , còn lẽ là thật.

 

quá kiểu cách, chỉ khách sáo với họ mấy câu, đó kể chi tiết sự việc cho Bansha , và còn giới thiệu cho ông vợ con của Đồng An Chi.

 

Chúng trò chuyện một lúc, xa vang lên tiếng xe ô tô, ngay đó hai chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe tư nhân xuất hiện trong tầm mắt.

 

Con đường đất dường như xe của đàn em Bansha chặn cứng, cảnh sát đỗ xe ở tít phía xa, một tốp cảnh sát xuống, cầm s.ú.n.g xe cảnh sát chĩa chúng .

 

Có mấy bước xuống từ chiếc xe tư nhân ở phía , đó chính là Đồng An Chi, thư ký và tài xế của ông .

 

Một viên cảnh sát cầm loa hô lớn: “Người phía rõ, chúng là cảnh sát, nghi ngờ nơi xảy một vụ bắt cóc. Bây giờ, tất cả xuống, giơ hai tay ôm đầu, tuyệt đối chống cự.”

 

cau mày, hét : “Chúng là gia đình của hại, bọn bắt cóc bắt , cảnh sát trưởng Natcha đến , bảo với ông là Phương Dương.”

 

Phía cảnh sát vang lên tiếng trò chuyện, đó mấy viên cảnh sát cầm s.ú.n.g cảnh giác tiến gần về phía .

 

Kiểu lập công tự bắt cướp và giải cứu con tin , Natcha thể cần, thế nào ông cũng đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-168.html.]

bảo đàn em của Bansha lùi sang một bên , mấy viên cảnh sát đó tới quan sát một lúc, đó vẫy tay về phía .

 

Bấy giờ, Natcha mới chui từ trong xe , đợi ông vững, Đồng An Chi ở phía chạy vèo tới.“Chồng cô đến , đang ở bên ngoài.” 

 

ngoảnh với vợ của Đồng An Chi. Cô thò đầu ngoài , khi trông thấy Đồng An Chi, cô bế đứa trẻ chạy ngoài.

 

Đồng An Chi ôm chặt lấy vợ con , nước mắt lăn dài, thành tiếng. 

 

Natcha nghiêm mặt tới, chỉ căn nhà xập xệ, : “Cảnh sát trưởng Natcha, bên trong một tên bắt cóc khống chế, tên đất cũng là đồng bọn của chúng.”

 

Natcha gật đầu thờ ơ, chỉ huy cấp còng tay hai tên bắt cóc đó. 

 

Đợi cấp của ông giải hai tên bắt cóc lên xe, ông mới đổi bộ mặt nghiêm túc, tươi hớn hở : “Cậu Dương, cảm ơn ! Cậu một việc lớn vì dân Chiêng May, nhất định sẽ báo lên cấp trêи để xin khen thưởng cho .”

 

một cách sâu xa: “Chỉ cần cảnh sát trưởng Natcha lập công lớn là vui lắm .”

 

“Ha ha ha, Dương yên tâm, trí nhớ của luôn , tuyệt đối dễ quên hùng dũng cảm như Dương .”

 

“Cảnh sát trưởng Natcha khách sáo . À, tên bắt cóc đưa viện, còn kẻ chủ mưu nữa, các ông bắt ?”

 

“Đều bắt quy án , trong bệnh viện thương nặng, chúng đang kiểm soát trong viện. Trên đường đến đây, nhận điện thoại báo kẻ chủ mưu cũng bắt , mất đến nửa tiếng.”

 

dựng ngón tay cái lên: “Tài chỉ huy phá án của cảnh sát trưởng Natcha đúng là thần tốc, khiến bội phục.”

 

“Ha ha ha, Dương quá khen . À, nếu ngại, của một bài ghi chép về và bạn nhé.”

Loading...