chào hỏi với tài xế đó lên xe, bao lâu , đưa đến một nhà hàng phong cảnh bên ngoài nhã nhặn, nhưng bài trí bên trong cao cấp ở ngoại ô.
Đồng An Chi đặt một phòng bao, bên ngoài cửa hai Xiêng La là vệ sĩ, chắc là mà Đồng An Chi thuê tạm, dù gì thì vợ con ông cũng bắt cóc. đẩy cửa , phát hiện ít bên trong.
Một nhà ba của Đồng An Chi, Bansha cũng dẫn vợ con tới, ngoài còn một cô bé bảy, tám tuổi.
Đây là đầu tiên gặp vợ của Bansha, nên bất ngờ.
cứ tưởng ông sẽ lấy một phụ nữ xinh , thậm chí là diêm dúa, bây giờ mới vợ ông trông bình thường, nhưng nét riêng của Xiêng La và cũng dịu dàng.
Vợ của Đồng An Chi trang điểm , dù ngoài ba mươi, nhưng trông cô vẫn xinh động lòng . Thấy đến, Đồng An Chi và Bansha đều kéo nhà dậy chào .
Sau một hồi hàn huyên và cảm ơn, họ mới xuống.
Trong bữa ăn, bọn họ ngừng hỏi tìm chỗ ẩn của bọn cướp và khống chế bọn chúng bằng cách nào.
bất kể là Đồng An Chi Bansha, một ai nhắc đến chuyện sẽ tìm Cung Chính Văn để báo thù.
Có lẽ họ chuyện mặt trẻ con.Khi đến chủ đề khác, cuối cùng Đồng An Chi cũng tới nghề nghiệp của .
Ông thành lập một công ty bất động sản, quả nhiên là một giàu .Ngoài , ông còn nghiêm túc đề xuất một chuyện với , hỏi xin nghỉ ở Phần mềm Trí Văn và sang công ty giúp .
Ông với sức hút và sự gan của thì trợ lý ở một công ty phần mềm là quá phí phạm nhân tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-173.html.]
Điều khiến thấy vui, vì ngoài Đỗ Minh Cường , thêm một con đường khác để lựa chọn.
thể hiện rõ ràng, chỉ tạm thời vẫn suy nghĩ kỹ, nếu một ngày nào đó tiếp ở công ty nữa, nhất định sẽ đến tìm ông .
Đồng An Chi thoải mái , đó nhắc đến chuyện nữa.
Dùng bữa xong, chúng trò chuyện lâu, đến khi đồng hồ điểm hơn chín giờ tối, Đồng An Chi và Bansha tranh thanh toán.
Cuối cùng thư ký của Đồng An Chi lặng lẽ thanh toán thì bữa tiệc mới tàn.
Đi cửa nhà hàng, Đồng An Chi đột nhiên nhỏ giọng với : “Phương Dương, chúng sang chuyện chút nhé?”
ngẩn một lúc gật đầu, bảo Bansha đưa vợ con về đến khách sạn chờ , đó sang bên ven đường vắng vẻ với Đồng An Chi.
Cô thư ký của ông chầm chậm theo , tài xế và hai vệ sĩ thì cạnh vợ con ông .Chúng lặng lẽ xa chừng mười mét, cuối cùng Đồng An Chi lên tiếng: “Phương Dương, thể kể cho về tên Cung Chính Văn đó ?”
thấy bất ngờ: “Anh Đồng gặp ?”
Đồng An Chi gật đầu: “Ừm, sống ngần năm, cũng từng đỏ mặt tía tai với khác, nhưng đánh ai bao giờ. Tuy nhiên, bây giờ… Cậu đấy, cũng chút tiền, với , gì đời quan trọng hơn gia đình. Cung Chính Văn hại vợ con suýt xảy chuyện, mặc kệ lai lịch bối cảnh thế nào, nhất định tính sổ món nợ .”
trầm ngâm một lúc, lắc đầu : “Anh Đồng, thật nhé. chỉ mong ai giúp đối phó Cung Chính Văn, nhưng đó là . Vì hại , là gia đình và sự nghiệp.Còn Cung Chính Văn là một thằng điên, chuyện gì cũng thể . liên lụy đến nhà của vì chuyện của .Còn về vụ bắt cóc , Đồng hãy coi như chuyện ngoài ý .”
Đồng An Chi bất ngờ , lâu , mới bật một cách khó hiểu: “Phương Dương, thật là…”
vội ngắt lời ông : “Anh Đồng, đừng mấy lời như thế, quen khác khen .”