“Ha ha ha, , cũng quen khen khác.”
Đồng An Chi ngửa cổ lớn, đó đổi giọng: “Phương Dương, cảm ơn nghĩ cho nhà của , nhưng thật sự bực. vẫn tính rõ ràng món nợ với Cung Chính Văn, cùng lắm thì tuyển thêm vài vệ sĩ nữa bảo vệ nhà .”
“Anh Đồng, thật sự cần thiết , chuyện cứ giao cho là . Tục ngữ câu kẻ chân đất sợ kẻ giày, sẽ khiến khổ sở.”
Đồng An Chi lắc đầu: “Không cần khuyên nữa, dù cho chuyện của , trở về cũng sẽ tìm điều tra.”
bất đắc dĩ thở dài một : “Đã như thì chỉ thể kiến nghị đừng dùng thủ đoạn quá quyết liệt. Mặt khác, thật tìm thám tử tư điều tra , mấy hôm nữa kiểu gì cũng kết quả, đến lúc đó sẽ gửi cho một bản. nhiều tiền, nên điều tra triệt để cho lắm, lẽ lấy thông tin gì giá trị .”
Đồng An Chi vỗ vai , : “Quả nhiên đoán sai, chắc chắn sẽ điều tra, khi nào về?”
“Tạm thời vẫn .”
“Ừm, ngày mai sẽ cùng vợ con bay về nước, vốn là đến Chiêng May giải tỏa tâm trạng tiện thể xem mấy mảnh đất, nào ngờ xảy chuyện , khiến còn tâm trạng nào nữa. , khi về, nhớ đến Yên Kinh tìm , lão già đây chỉ mỗi là bạn vong niên, nên nhớ qua nhiều nhiều một chút.”
“Ngoài , những lời ban nãy khi ăn cơm luôn giá trị. Khi nào, việc ở Phần mềm Trí Văn nữa, thể sang chỗ bất cứ lúc nào, tuyệt đối sẽ bạc đãi .”
cảm kích đáp: “Anh Đồng, con thật nhiều khuyết điểm, còn từng tù, trông còn lưu manh, thể coi là bạn, thỏa mãn , dám cầu mong gì khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-174.html.]
“Ha ha ha, thích nửa câu đầu của , thẳng thắn, nhưng nửa câu thì thích lắm , kiểu cách quá.”
Nói xong, Đồng An Chi lấy một tấm thẻ từ trong túi áo vest đưa cho , : “Phương Dương, bạn là bạn, ân tình thể trả. cũng nên cám ơn thế nào, trong tấm thẻ hai triệu, cầm lấy mà dùng.”
vội vàng xua tay: “Không , Đồng, là xem như ngoài .”“Số tiền nhất định nhận.”
“Anh Đồng đừng như , vợ con vốn là vì mới cuốn chuyện , cứu họ là trách nhiệm của , nên thể lấy tiền của .”
“Đó là chuyện ngoài ý , trách …”
“Anh Đồng, là thế , tiền cứ cất , đợi bao giờ túng thiếu quá sẽ đến tìm . Anh dẫn dắt kiếm chút tiền xem như trả ơn , như chứ.”
Đồng An Chi bất đắc dĩ , hồi lâu , cuối cùng cũng cất tấm thẻ , vỗ vai : “Vậy nhớ đến tìm đấy.”
“Yên tâm, nhớ mà.” Đồng An Chi nhắc đến chuyện nữa, cũng thêm gì khác, bởi vợ con ông đều đang đợi ở phía xa.
Sau khi chào tạm biệt , ông bảo tài xế tiếp tục đưa về khách sạn, còn thì dẫn theo vợ con trợ lý và hai vệ sĩ chia hai xe rời . về khách sạn mà bảo tài xế chở đến quán bar Cara, đó bảo về.
Quán bar Cara còn náo nhiệt hơn ngày thường, bởi vì chuyện đứa trẻ bắt cóc, Bansha điều động tất cả thuộc hạ và bạn bè thể điều động đến, lúc nhiều tập trung tại quán bar bàn tán chuyện ngày hôm nay.
quán bar, trong quán đồng loạt kính cẩn chắp tay chào hỏi, thể sự kính trọng của bọn họ đối với là xuất phát từ nội tâm.