Nói đến đây, Đỗ Minh Cường hít sâu một thuốc tiếp: “A Dương, tại tù ?”
“ , từng tò mò, thuộc hạ nhiều như , tại tự như .”
lắc đầu, nhấp một ngụm trong tách .
“Ha ha, cái đều cảm ơn em trai “ban tặng”…”
Cô gái cổ dài pha một tách mới và rót cho ông một tách.
Sau khi nhấp một ngụm , Đỗ Minh Cường giấu giếm cô và kể cho về ông và Đỗ Minh Hào.
Hóa bố của Đỗ Minh Cường từng là một quan chức trong quân đội, chiến tranh thế giới thứ 2, ông chạy trốn tới biên giới Thái Lan- Myanmar, cùng vị chỉ huy tới vùng Tam Giác Vàng hại , mà ở biên giới, buôn bán từ những thứ nhỏ nhặt như củi, gạo, dầu muối đến thứ to lớn như xe , đại bác, đủ thứ hàng hóa cho các quốc gia và các thế lực lớn.
Chiến loạn Đông Nam Á từng mang cho bố của Đỗ Minh Cường tiền tài, việc ăn kéo dài mấy chục năm, cho tới mười năm , khi sức khỏe của bố Đỗ Minh Cường tệ dần, ông mới từ từ giao hết tay con trai lớn của .
Không bao lâu khi Đỗ Minh Cường gặp một việc đả kϊƈɦ lớn, ông mới tiếp tục loại ăn đầy mạo hiểm thế nữa mà bắt đầu chuyển hướng sang ngành sản xuất đang phát triển, dẫn cả gia tộc kiếm ăn bằng con đường chân chính hợp pháp của .
em trai Đỗ Minh Hào của ông phản đối việc ông như , hơn nữa, sản nghiệp của ông đều để cho Đỗ Minh Cường nên Đỗ Minh Hào càng tức giận bất bình.
Sau khi hai trực diện xung đột vài , Đỗ Minh Cường bắt trong một về nước khảo sát dự án, cảnh sát lục soát vài khẩu s.ú.n.g lục và mấy trăm viên đạn trong khách sạn của ông , cuối cùng kết án 6 năm 6 tháng tù.
Dù ông nhiều kẻ thù, nhưng sẽ sợ hãi đến mức đem nhiều s.ú.n.g và đạn như bên , cứ như chuẩn sống mái một trận .
Ông càng nghèo đến mức buôn lậu vũ khí, thật ông chẳng đem theo gì cả, là do Đỗ Minh Hào thuê hãm hại ông .
May là mấy năm nay, sức khỏe của ông già vẫn còn chống đỡ nổi, giao sản nghiệp cho Đỗ Minh Hào mà rời núi chủ trì việc nữa, cho tới khi Đỗ Minh Cường tù, ông già mới giao sản nghiệp cho ông .Nghe như thế, khỏi ngắt lời Đỗ Minh Cường, hỏi một câu: “Bố của …”
“Qua đời !”
Đỗ Minh Cường nhanh chóng trả lời: “Mới tháng , là hôm ăn cơm với ở Chiêng May xong, về mấy ngày là ông .”
“Anh nén bi thương!”
“Cám ơn! Ông cũng hơn 80 , đến tuổi, cũng an bình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-180.html.]
“Không quản lý sản nghiệp trong nhà thì đám cấp đều lời ? Em trai lấy năng lực từ mà ép thoái vị ?”
“Đâu ai cũng ! Vì nhiều theo con đường hợp pháp nên họ cũng phản đối trong nhiều chuyện. Hơn nữa Đỗ Minh Hào cũng liên lạc với những trong khu Tam Giác Vàng nên lưng ủng hộ nó!”
Nghe thế, cũng tiếp nữa, vài việc là cứ nhiều là càng mà như thế thể mang phiền phức cho .
Về việc Đỗ Minh Cường ứng phó thế nào… Đây là chuyện của ông .
Nếu một ngày nào đó ông thất bại, lẽ sẽ khó giữ tính mạng, cần giúp thì sẽ và giúp hết sức .
Hoặc nếu ông tìm , đuổi g.i.ế.c ông thì cũng giúp tận tâm.
cũng chỉ giới hạn trong những việc , đơn giản là vì tình bạn với ông và ơn huệ ông giúp .
Tuy bản cũng bao nhiêu bản lĩnh giúp ông .
Thấy im lặng, Đỗ Minh Cường : “Không mấy chuyện nữa, hiếm khi tới một , cái khác !”
“Trà tệ!” cầm ly , thản nhiên.
“Là tự tay trồng, cũng khá ngon nên lúc về mang theo một ít.”
“Vâng!”
và Đỗ Minh Cường trò chuyện với vài câu râu ria: phong tục địa phương của Chiêng May, lá , đặc sản khác.
Cơm trưa nấu trong trang viên của ông , do đầu bếp của ông nấu: Món Hoa Hạ, Xiêng La, Miến Quốc gì đều hết, đủ loại hình thức, hương vị ngon.
Cho tới khi ăn cơm, mới gặp nhà của Đỗ Minh Cường, một bé trai và một bé gái, bé nhỏ là trai, mới tám tuổi, bé gái thì mười tuổi.
Hai đứa bé đều học ở ngôi trường nhất Chiêng May , mỗi ngày đều đưa đón.
thấy vợ Đỗ Minh Cường.
Sau khi cơm nước xong, hai đứa nhỏ ngủ trưa, Đỗ Minh Cường mới chủ động cho là khi ông tù, vợ của s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t ở đầu đường vì đạn lạc khi sinh con trai nhỏ lâu.