Người của BTT xôn xao cả lên, dù bọn họ cũng chuyện bắt cóc xảy mấy ngày , càng vụ án bắt liên quan tới tin đồn.
Khi bước xuống , trong cuộc họp lượt dậy vỗ tay cho .
Bởi vì khi Natcha công bố tình trạng vụ án, cố ý nhắc tới việc một bắt hai tên bắt cóc, một trong chúng còn mang theo súng, còn khi đó chẳng gì trong tay, chỉ hai nắm đấm.
Thật , bắt ba tên nhưng dù cũng để chút công lao cho Natcha, nên khi ông đề cập tới chuyện lúc , chẳng do dự mà phủ nhận tên cướp đầu tiên là do bắt, ngấm ngầm nhắc nhở Natcha, công lao tặng cho ông .
Natcha vui vẻ tiếp nhận, trở thành một hùng xả cứu Avala cũng thành công trở thành hại, thể là ai cũng vui vẻ.Sau đó, chuyện cứ thế mà kết thúc.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạch Vi đưa của tổ dự án thương lượng chuyện hợp tác dự án với bên BTT, nhanh chóng rời khỏi BTT.
Không còn việc của nữa, đợi Bạch Vi xong việc, sẽ với cô chuyện từ chức.
Chắc là chút đành, phần nỡ, còn chút nuối tiếc.
Tâm trạng của cho lắm, chẳng tới đường Nimman từ lúc nào, gọi một chút điểm tâm và một cốc hồng trong một nhà hàng tràn ngập hoa tươi.
Sau khi hỏi nhân viên nhà hàng xem hút thuốc , mới châm một điếu yên lặng.
Không lâu , nhận điện thoại của Bạch Vi, bên BTT bắt đầu việc hợp tác dự án, hỏi xem đang ở , bàn bạc nghiêm túc với .
địa chỉ cho cô , nửa tiếng , cô tới nơi.
Cô mặc bộ đồ đồng phục màu đen ban nãy nữa mà đổi một chiếc váy dài hoa nhí màu trắng xen vàng, để xõa mái tóc đen óng qua vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-184.html.]
mỉm với cô , coi như lời chào, đó kéo ghế giúp cô .
“Cảm ơn!”
Cô nhẹ nhàng một câu cảm ơn xuống.Sau khi gọi một cốc hồng với nhân viên phục vụ, Bạch Vi nghiêm túc, do dự lên tiếng: “Phương Dương, … Có nghỉ việc ?”
bình tĩnh gật đầu: “Ừm, đây , khi xử lý xong chuyện là .”
Bạch Vi cúi đầu, sắc mặt chút phức tạp. tiếp: “Đến lúc đó thể thanh toán cả tiền lương và tiền hoa hồng của dự án nhỉ? Đương nhiên là trừ tiền ứng của cô lúc .”
Cô trả lời, khi cúi đầu im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Tại rời ?”
lặng , nhất thời nên trả lời câu hỏi của cô như nào nên châm một điếu thuốc.
Sau khi hút một , ngẫm nghĩ : “Giám đốc Bạch, đây cô đúng, nguyên nhân cua cô, một là vì báo thù Cung Chính Văn, hai là trả thù cô, bởi vì đây hận cô.”
“ bây giờ… còn hận cô, cũng cần dây dưa với cô nữa, nên trả cho cô cuộc sống và công việc sạch sẽ chút.” Bạch Vi im lặng, vẫn cứ cúi đầu.
“Trà nguội !” Lâu , nhắc nhở cô một câu.
Cô đột nhiên lắc lắc đầu, mái tóc đen dài d.a.o động, : “Phương Dương, thật cần rời , bởi vì…”
Nói đến đây, cô nhỏ giọng tiếp: “Ý của là, nếu như còn hận nữa, hy vọng thể ở , bởi vì năng lực. hy vọng tiếp tục sự giúp đỡ của khi việc! Chúng thể tương tác với giống như đồng nghiệp bình thường là .”
bất ngờ.Không ngờ cô chủ động khuyên ở ?Tuy nhiên, ở đây ý nghĩa gì chứ? và cô thể cư xử giống như đồng nghiệp bình thường ?
Có thể , bởi vì giữa chúng xảy quá nhiều chuyện, cô hại tù, từng hôn cô , từng ôm cô , thậm chí suýt chút nữa xé rách quần áo của cô .