Bắt đầu từ thời cấp hai, Đàm Hữu Ngân thường xuyên đến nhà chơi, nên thiết với bố .
Cậu thích ăn mấy món do muối, nên thường bảo mang một ít cho .
Dù món ăn đặc biệt gì, nhưng ban nãy khi ăn cơm, khi nếm thử một miếng, hình như Bạch Vi cũng thích.
Quay đầu xe xong, dừng bên cạnh Bạch Vi.
Bạch Vi vén gọn chiếc váy dài màu đen, lên xe, nhưng khi quá gần , cô nhích như sợ chạm lưng .
Chào tạm biệt và bố ở trong nhà xong, men theo con đường đất nhỏ rải bê tông từ mấy năm , chẳng mấy chốc lên đường lớn.
tập trung lái xe, Bạch Vi cũng gì, vả hình như cô còn căng thẳng.
Để dịu bầu khí, hơn nữa cô thật sự quá gần đuôi xe, nên cố tình : “Trước , cô từng xe máy bao giờ ?”
“Gì cơ?” Bạch Vi rõ, lẽ do tiếng gió bên tai khi xe máy quá lớn.
ngoảnh , tăng âm lượng: “Trước , cô xe máy bao giờ ?”
Cô tiến lên phía một chút: “Chưa, đây là đầu đấy, cảm giác gió thổi thế dễ chịu.”
“Thế cô thể xích một chút ? Nếu xa quá, cân xe, khó lái lắm.”
“Ờ.”Cô cẩn thận nhích lên một chút, chạm mép ngoài đùi , nên vội vàng lùi , còn trêи vẫn chạm .
“Đừng căn thẳng, thả lỏng , nếu cô sẽ mỏi lắm đấy.” bổ sung một câu.
“Ừ.” Sau đó, tiếp tục tập trung lái xe, cô cũng gì nữa.
Trời tối đen, trêи đường cũng ít xe qua , thi thoảng chỉ mấy nông dân bán hoa xong đang vội về nhà trêи làn xe đối diện, cũng mấy thanh niên đèo bạn gái hoặc tụ tập cả nhóm lượn xe điện hóng gió.
Đêm tháng năm tương đối mát mẻ, hương hoa nhài hòa làn gió phả mặt, hương thơm ngát tỏa khắp cả đường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-197.html.]
Bạch Vi thả lỏng, dường như đang ngất ngây bởi hương thơm ngát trong màn đêm .
Cô bắt đầu chạm mép ngoài đùi , buông , tay cũng khẽ đè lên lưng .
lái xe cẩn thận, cũng nhanh, bởi vì cô ôm , cũng nắm vành xe phía . Lúc qua một ngã tư, một nhóm thanh niên trẻ tuổi lái xe điện đường hóng gió một con đường khác.
Tám chia chở trêи bốn chiếc xe, vẻ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, để tóc dài hoặc là nhuộm đủ màu.
Mấy chiếc xe điện lao như bay, còn nhanh hơn cả xe máy của , qua khỏi ngã tư thoáng cái đuổi kịp .
Có lẽ là vì tư thế duyên dáng của Bạch Vi, hoặc vì chiếc váy dài phất phơ của cô , nên nhóm thanh niên trẻ tuổi đó đột nhiên chậm , vây quanh chiếc xe gắn máy của .
Sau đó, nhóm trẻ loi choi đó kiêng kị gì mà chằm chằm Bạch Vi, mấy đứa còn huýt sáo.
Đối diện với ánh mắt lố lăng và điệu huýt sáo của đám trẻ loi choi, Bạch Vi vội vàng ôm từ phía như sợ hãi. thấy bực bội, đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, nghiêng đầu thằng nhóc tóc vàng ở gần nhất, nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ở thôn nào đấy?”
Thằng nhóc tóc vàng hề sợ hãi mà hất cằm đầy khiêu khích, khi định mở miệng thì thằng nhóc gầy gò vội vàng ghé đến bên tai đối phương mấy câu gì đó.Sau đó, tên nhóc tóc vàng biến sắc mặt, vội vàng vặn tay ga định chạy lên phía .
Thằng nhóc gầy phía cũng vẫy tay với đám bạn khác tỏ ý mau chóng rời .
“Cút đằng .” bực chửi một câu.
“Mày là thằng nào hả?” Một thanh niên để tóc dài hiểu tình hình bực dọc hỏi.
còn kịp lên tiếng, tên nhóc gầy gò lúc nãy hét lên với : “Người ở thôn bên tù về đó, học ở trong thị trấn, quen nhiều ở đây.”
Cậu thanh niên tóc dài cũng biến sắc mặt, đó ngoan ngoãn chậm giống như thằng nhóc tóc vàng lúc , nhưng trong miệng vẫn khẽ lầm bầm.
Thời cấp hai và cấp ba đều học ở thị trấn, đúng là cũng quen nhiều .
Trước khi phương tiện giao thông chủ yếu là xe gắn máy, nhiều bạn học lái xe thôn kiếm chơi, đó sẽ khắp nơi hò hét giống như đám thanh niên hiện tại.
Cho đến lớp mười một, mười hai, mới chuyên tâm học thi một trường đại học bình thường ở tỉnh Quế của chúng .
Vậy nên, hiểu tâm lý của đám nhóc loi choi , bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhiều chèn ép ít , đại một cái tên chút tiếng tăm là bọn chúng sẽ dám vớ vẩn nữa.