“Chuyện … Giám đốc Bạch, Cô chứ, giải thích về mối quan hệ kiểu với mấy bà cô mệt lắm, hơn nữa họ giải thích .Chỉ cần thấy cô phía thấy chúng sát bên cạnh là họ sẽ nhận định chúng là một hồi .So với khổ sở giải thích , thà tiết kiệm sức lực cho xong, cô ?”
Bạch Vi suy nghĩ một chốc: “Hừ! Sớm thế thì theo nữa.”
“Tự cô đòi theo đấy chứ.”
Bạch Vì bực bội bước xuống xe, đó quan sát xung quanh tiểu khu thật sự khá nhỏ .
khóa xe cẩn thận, đó dẫn cô rời khỏi nhà xe thì thấy Đàm Hữu Ngân đang từ tầng xuống ở phía xa.
Chúng gặp , Đàm Hữu Ngân ngẩn , đó tới chào hỏi với Bạch Vũ “Chào chị dâu.”
Bạch cũng ngẩn , đó khổ đáp: “Chào , hiểu lầm , là bạn gái của .”
Ở, thế thì coi như gọi và Đàm Hữu Ngân gật đầu một cách đương nhiên. chen lời, giới thiệu hai họ với . Sau khi Bạch Vi là cấp trực tiếp của , Đàm Hữu Ngân ngẩn : “Thằng đấy, đến cấp cũng cua .”
“ thật sự là bạn gái của .”
Bạch Vi lập tức vẻ bất đắc dĩ tiếp lời. “Ờ, mà, tạm thời thì .”
Đàm Hữu Ngân tỏ vẻ sâu xa. Bạch Vi hé miệng, kết quả chẳng gì, như thể sợ càng mối quan hệ loạn thêm. đưa chiếc túi trong tay cho Đàm Hữu Ngân: “Mẹ cho .”
Cậu nhận lấy : “Oa, lâu lắm ăn đồ muối của cô , về nhớ cảm ơn cô hộ .”“Mua ít nhân sâm mà trả lễ , ngại .”
“Ờ, nhưng ngại.” Đàm Hữu Ngân gật đầu đáp như chuyện đương nhiên, lên tầng.
Cậu lên tầng, Bạch Vi vội sáp gần , khẽ: “Người bạn của lươn lẹo quá, tên là hai chữ nào?”
“Hữu trong sở hữu, Ngân trong ngân lượng, bố nó mong nó sẽ thành tài và kiếm nhiều tiền.”
“Ha ha, bố cũng tài tình thật đấy.”
“ thế, đáng tiếc là chú mất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-200.html.]
“Hả?” Bạch Vi ngẩn bậc cầu thang ở tòa nhà của Đàm Hữu Ngân, đó cô Xuân vẫn đang chơi mạt chược một cách vui vẻ ở phía xa.
kể vắn tắt chuyện của Đàm Hữu Ngân và bố cho Bạch Vi , gồm cả chuyện hai con tỉnh khác mở quán ăn đêm.
Nghe kể xong, Bạch Vi bỗng trở nên im lặng, cô chỉ khẽ thở dài một , đó vẫn lẳng lặng cô Xuân đang vui mừng hò reo vì hồ một ván bài .
Không bao lâu , Đàm Hữu Ngân xuống.
Vì ngoài uống rượu, nên lái xe, ba chúng cùng bộ ngoài.
“Cô Xuân, bọn cháu chơi đây.” Ra đến cổng, chào cô Xuân một tiếng.
Cô Xuân thắng 1 ván mạt chược, tâm trạng , hi hi đáp: “Đừng chơi muộn quá, uống rượu thì cấm lái xe về, an , mà cũng đừng ở khách sạn gì cho tốn kém. Cháu và Tiểu Vi cứ về nhà cô mà ở, lát nữa cô sẽ dọn phòng cho hai đứa, chăn đệm mà ngày cháu dùng cô lôi phơi phóng mấy hôm xong.”
Cô Xuân dứt lời, Bạch Vi len lén nhéo eo . nhịn đau đáp: “Thế thì phiền cô ạ, lát nữa cháu sẽ mua đồ ăn đem về cho cô.”
“Đừng mua, ăn gì thì cô tự mua . À, … Tiểu Vi, cháu cô bạn nào lấy chồng , giới thiệu cho Hữu Ngân nhà cô với, cần quá , tính là .”
Bạch Vi ngây , đó khổ đáp: “Cô ơi, cháu… Để cháu về xem ai thích hợp ạ.”
“Ừ, cảm ơn cháu nhé, mai cô sẽ nấu vài món ngon cho mấy đứa ăn.”
“Cô khách sáo quá ạ.” nhịn cổng khu dân cư, Bạch Vi cũng vội vàng theo, đó dùng sức véo một cái.
Đàm Hữu Ngân thì bên cạnh như chuyện gì xảy , hờ hững : “Chị dâu, đừng lời , cứ giới thiệu cô nào xinh xinh nhé, con khá thực tế!”
Bạch Vi thấy dở dở : “Thế mà gọi là thực tế ? Như mới là thực tế. Vả , đừng gọi là chị dâu nữa, thật sự là bạn gái của .”
“Có thằng đàn ông nào lấy vợ , thật sự chỉ kiếm một cô vợ thôi. Còn chị dâu là gọi mà.”
Bạch Vi câm nín thở dài một , lườm , đó lẩm bẩm một câu “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.
Trong các con phố bán đồ ăn khuya ở thị trấn một phố gần nhà của Đàm Hữu Ngân, xuyên qua hai con đường, bộ tầm mười phút là tới.