Bà Ngụy vẻ mặt khinh miệt: “Cuộc hôn nhân Đông Minh nhà chúng cũng , đầy cô gái thích nó. Nếu thấy nó si tình, tưởng hôm nay sẽ đến cửa?”
Cái lưng Tô Hạo ngày càng thấp xuống: “Vâng , là nhà bọn cháu trèo cao”
“Trong lòng rõ là ”
Bà Ngụy vẻ ngạo mạn, lấy mặt mũi tìm bậc thang, lúc mới đầu về phía Triệu Dương: “Còn buông tay?”
Bà cũng coi như nghĩ thông suốt, nếu là rắc rối Tô Linh gây thì hãy để nhà họ Tô tự giải quyết. Đôi co với loại thấp kém như Triệu Dương? Một là chẳng ích lợi gì, hai là đánh mất phận.
Còn về cuộc hôn nhân giữa Tô Linh và con trai, bà thoáng hơn. Từng kết hôn thì ? Người mất mặt là nhà họ Tô, ai dám lưng nhà họ Ngụy?
Chờ công ty của Ngụy Thị niêm yết thành công, đơn ly hôn, đá con tiện nhân Tô Linh trở nhà họ Tô.
Đến lúc đó con trai phong độ ngời ngời, phụ nữ kiểu gì chẳng tìm ? Tô Linh? Dù xinh thì ? Một món hàng qua tay ai cần, nhà họ Tô phía lụn bại, chắc chắn cả đời sẽ ngẩng đầu lên .
Còn về Triệu Dương? Hơ hơ, để cho nhà họ Tô tự cắn là . Một trận phong ba mắt thấy sắp kết thúc, nhưng trong lòng Tô Linh vẫn thấy khó chịu ấm ức.
sự khó chịu chỗ để xả, cũng chỗ phát tiết.Đối mặt với sự ép quá đáng của bà Ngụy, thỏa hiệp còn thể gì? Thực sự cá c.h.ế.t lưới rách?Cô suy nghĩ ngây thơ như .
Thở dài một tiếng, cô mệt mỏi : “Triệu Dương, thôi bỏ qua ”
Triệu Dương cố chấp chịu buông tay: “Bỏ qua? Sao thể đơn giản như ?”
Một câu chẳng khác gì b.o.m nổ đất bằng.
Ngụy Đông Minh sớm nổi giận, thấy câu hận thể lột da róc xương Triệu Dương.Hắn chỉ mũi mắng: “Họ Triệu , kiếp, đừng voi đòi tiên”.
Bà Ngụy cũng ngạc nhiên: “Triệu Dương, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-210.html.]
Với phận và địa vị của bà hiện giờ, chủ động dẹp bỏ can qua là nể mặt Triệu Dương lắm .Cái tên còn ?Triệu Dương hỏi vặn : “Bà nghĩ ?”
Bà Ngụy hiểu : “Cậu gì?”
“Không gì cả, xin !”
“ xin ? Xin ai?” Dứt lời, bà dường như hiểu gì đó, chỉ Tô Linh: “Xin cô ? Dựa ?”
Triệu Dương gằn từng chữ: “Dựa việc cô là phụ nữ của ”.
“Thế thì nào?”
“Chẳng cả, phụ nữ của thể tùy tiện để bà bắt nạt ?” Bà Ngụy cảm giác như sỉ nhục, gò má béo núc run rẩy: “Họ Triệu , hiểu rốt cuộc ý gì, nhưng khuyên đừng voi đòi tiên”
Triệu Dương giọng hững hờ: “Vậy với bà nữa, con dâu nhà họ Triệu đến lượt ngoài dạy dỗ, phiền bà xin cô ”.
“Bây giờ, hiểu ?” Tô Linh ánh mắt mơ hồ, vốn định nhịn , kết quả ngờ Triệu Dương sự ấm ức của cô.
Nhất là từng câu từng chữ trong miệng , như sét đánh bên tai.Chấn động màng nhĩ, khiến khiếp sợ.
Triệu Dương lúc đầy vẻ bá đạo nay từng . Cũng đánh vỡ bộ sự kiêng dè, bộ sự do dự, bộ sự ấm ức của cô.Bà Ngụy gần như điên cuồng, giọng điệu cũng vô cùng kiên quyết: “Không thể nào, chỗ nào cần xin cô ?”
Triệu Dương nhướng tầm mắt: “Trí nhớ kém thế nhỉ? Có cần nhắc cho bà ?” Dứt lời, xoay cổ tay.
Bà Ngụy sắc mặt lạnh lùng, miệng hỏi: “Muốn bắt xin ? Cậu hỏi Tô Linh xem cô nhận nổi ?” Chắc do Triệu Dương chống lưng, Tô Linh hiếm khi tỏ vẻ cứng cỏi mặt bà Ngụy.
Cô dõng dạc hỏi ngược : “ mà nhận ?”
Bà Ngụy hiếm khi cãi , ánh mắt như d.a.o chửi mắng: “Đồ tiện nhân, cũng là loại rác rưởi giống cô, cô mà cũng xứng?”
Dứt lời, một bạt tai vang vọng khắp nơi.Một bạt tai của Triệu Dương vả mạnh lên mặt bà Ngụy.