“Thôi, đám bạn đó của trông vẻ là đường hoàng, kiểu như với họ .” Bansha luôn xuống cạnh chiếc bàn gần đó, cùng với đàn em của ông .
ép đối phương nữa, mà Hoàng Lễ Thành và ba bạn học khác vẫn đang cạnh băng ghế dài, : “Mọi cứ xuống uống rượu , lát nữa là xong chuyện thôi.”
“Ngồi cái con khỉ! Mẹ kiếp, hại c.h.ế.t chúng !” Hoàng Lễ Thành tái mặt, gào lên với .
nhịn cơn tức, chằm chằm mấy giây, đó lắc đầu, thèm chú ý đến đối phương nữa, thẳng băng ghế, xuống cạnh Ôn Hân.
“Cậu chứ?” Ôn Hân quan tâm n.g.ự.c hỏi.
“Không .”
“Phương Dương, chúng thể rời khỏi đây ?” Lâm Tĩnh ở một bên chợt hỏi.
“Yên tâm, mấy bạn của quen tên Song , bọn họ đang đến , chờ họ tới là chúng thể .
À, đừng sờ đến điện thoại vội, tránh cho bọn chúng nổi điên lên.”
“Cậu yên tâm, sẽ để bất kỳ ai hại mà.” bổ sung thêm với Ôn Hân, đó tự rót cho một ly rượu.
Ánh mắt của Ôn Hân cứ dừng ở phần n.g.ự.c .
thấy bất đắc dĩ: “Cúc áo kéo đứt .”
“Những vết sẹo đó từ ?” Ôn Hân hỏi.
“Nhờ mấy năm tù đấy.” mỉm đáp thẳng thắn.
“Có đau ?”
“Lúc mới thương thì đương nhiên là đau .” ngoảnh sang cô , cảm thấy đối phương hỏi câu ngớ ngẩn.
Sau đó, ngây .
Vì thấy hình như trong mắt Ôn Hân một vẻ kỳ lạ quen thuộc.
Kỳ lạ là vì ánh mắt đó hàm chứa điều gì.
Quen thuộc là vì từng thấy ánh mắt đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-262.html.]
Mấy năm , vì kiếm tiền nên việc nguyên một ngày một đêm, mỗi khi lê tấm mệt mỏi về nhà, trêи sofa nghỉ ngơi, thi thoảng Lâm Lạc Thủy bằng ánh mắt .
Lúc đó, hiểu ánh mắt của cô .
Bây giờ, cũng hiểu ánh mắt của Ôn Hân.
rốt cuộc trong đôi mắt của cô đang ẩn chứa những điều gì và cụ thể .
Có lẽ Đồng An Chi đúng .
Mẹ kiếp, ông chuẩn thật đấy.
Có lẽ do cách đối mặt của chúng quá gần, cũng thể do ánh mắt của chúng vấn đề, nên Lâm Tĩnh và Từ Triết, còn Lưu San San đều và Ôn Hân chằm chằm.
Ôn Hân hồn tiên, nhanh chóng nơi khác, nghiêng đầu dám tiếp tục nữa. Hình như gò má cô ửng hồng.
cũng vội vàng sang phía khác, đổ hết bia trong cốc cổ họng một cách ngượng ngập. Hơi khó xử .
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng phát hiện vẻ lúng túng của chúng , hai họ nữa, chỉ ôm , ghé bên tai mà an ủi lẫn .
Lưu San San thì nhíu mày, vui hừ lạnh một tiếng, lẽ cô cho rằng cố ý quyến rũ Ôn Hân. Ôn Hân cúi thấp đầu, tiếng nào mà xuống chân , là đang suy nghĩ điều gì.
Các bạn học chỗ băng ghế dài, Hoàng Lễ Thành xuống nổi đóa hét lên với : “Phương Dương, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cùng lắm là cho họ đánh một trận, bồi thường chút tiền là , bây giờ thì ? Họ lôi cả s.ú.n.g , chúng sắp hại c.h.ế.t đấy!”
chẳng buồn chủ ý đến , thậm chí chẳng một cái, chỉ chăm chăm uống bia.
Đợi gần mười phút , ở lối lên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn dập. Có nhiều đến, bởi vì quán bar trở nên chật chội nên đếm rốt cuộc bao nhiêu , tiếng bước chân thì lẽ là ba mươi, bốn mươi .
Hơn nữa, nhóm rõ ràng của Bansha, cũng của Suchat, bởi vì bọn họ lên bao vây luôn đám của Bansha.
Một tên đầu trọc thể cường tráng dẫn đầu thẳng đến mặt Song, nhỏ giọng với vài câu, đó quan sát mấy lượt, cuối cùng dời ánh mắt về phía Bansha.
Bansha vẫn uống rượu như việc gì, đàn em của ông cũng tỏ hề luống cuống. Khóe miệng của Song nở một nụ lạnh.
Người của đều đang đối phương, chỉ đợi phất tay hạ lệnh.Khách trong quán bar xúm tới, cũng , ai nấy đều hào hứng đợi xem một màn kịch .
Mẹ kiếp, cảm thấy trong quán bar đều điên hết cả . Súng cũng lôi , mà họ còn xúm tới đây xem kịch , sợ dính đạn lạc ? Lẽ nào trận ác đấu giữa Song và Bansha dùng đến súng?
Quả nhiên Song hét lớn lên: “Cất hết s.ú.n.g , lát nữa phép dùng thứ đó.” Hắn dứt lời, mấy tên đàn em của cất hết s.ú.n.g bàn .
Bansha phất tay, đám đàn em của ông cũng cất s.ú.n.g đai lưng quần. Lúc , ở lối lên cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã. Chỉ một thanh niên lên, hình như là của Song, gã căng thẳng chạy đến mặt Song một câu gì đó.