“Chút chuyện vặt vãnh thôi, ông đừng phóng đại lên thế. À, còn việc, đây.”
“Vâng, để tiễn Dương và ông Bangsue ngoài, luôn chào đón Dương đến chơi.”
đáp lời, thầm nghĩ chắc chắn sẽ đến đây nữa. Đám Từ Triết và Ôn Hân đang cách đó xa, thấy , họ chạy , quan tâm hỏi .
Tối hôm nay, bao nhiêu câu . Willen đích tiễn chúng lên tầng một, tận ngoài cửa quán.
Thấy chúng xe, ông còn chủ động đề nghị dùng xe của để đưa chúng .
xe , lát nữa sẽ tới.Bangsue và hai đàn em của xe, nhưng vẫn cạnh .
Xem chừng đưa về khách sạn an , bọn họ mới coi như thành nhiệm vụ mà Suchat giao phó.
với Bangsue, lát nữa còn dạo với các bạn, bảo ông và của về , tự dạo phố một .
Bangsue vốn đồng ý, nhưng cứ , cuối cùng ông cũng gật đầu.Sau khi chào tạm biệt , bọn họ lên một chiếc xe Honda ở ven đường rời .
Còn Bansha, khi khuyên nhủ vài câu, ông cũng về cùng đám đàn em. Chờ mấy phút , một chiếc Toyota quen thuộc chầm chậm dừng cổng quán bar.
Cửa xe mở , A Luân và Bạch Vi cùng xuống, hầu như họ cùng hỏi một câu “Anh chứ”, điểm khác duy nhất chỉ là xưng hô.
khổ lắc đầu: “Tối nay, mười mấy câu hỏi như . lù lù một đống ở đây thế , hai nghĩ ?”
“Thế… Các bạn học của ?” A Luân dè dặt hỏi.
chỉ mấy bạn học ở bên cạnh: “Cậu tự đếm , xem thiếu ai ai cụt tay mất chân .”
A Luân nghiêm túc đếm thật, còn cẩn thận quan sát xem ai thiếu tay chân . Một lát , thở phào một .
“Nào, để giới thiệu. Đây là giám đốc Bạch, cấp trực tiếp của , giám đốc tiêu thụ của Phần mềm Trí Văn.”
Nói , giới thiệu mấy bạn học cho Bạch Vi. Lúc , mới phát hiện ánh mắt của Hoàng Lễ Thành luôn dán lên khuôn mặt của Bạch Vi.
Ánh mắt hình như vẻ si mê, khiến đánh .
“Giám đốc Bạch, chào cô, ngờ gặp cô ở đây.” Ôn Hân khách sáo , đồng thời chủ động giơ tay tỏ ý bắt tay với Bạch Vi.
Bạch Vi thấy Ôn Hân trong clip, nãy cũng nhắc đến tên của Ôn Hân với cô trong điện thoại, nên bây giờ gặp gỡ, hai họ cũng quá nhiều nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-271.html.]
“Xin chào, vui gặp cô, cô là Ôn Hân đúng ? Dương nhắc đến cô. Ngoài , cũng xin cô, trí nhớ của kém, nhất thời nhớ chúng từng gặp ở .”
Ôn Hân vội xua tay: “Giám đốc Bạch cần xin , đó là chuyện của năm năm . Tại một bữa tiệc tối, lúc đó, chúng cũng chuyện với . Vì giám đốc Bạch từ chối lời tỏ tình của khác mặt , ấn tượng sâu với cô, nên mới nhớ thôi.”
Bạch Vi hồi tưởng một lúc, lập tức hiểu : “ nhớ , ông Ôn Thừa là ông nội của cô đúng ?”
“Ừm, đúng .”
“Bảo , cứ thấy cô quen quen, đúng là trái đất nhỏ thật, ngờ cô và Phương Dương là bạn đại học của .”
“Được , chúng tìm chỗ nào ăn khuya chuyện .” một khi phụ nữ chuyện là dứt , nên kịp thời lên tiếng cắt ngang lời bọn họ.
“Ok, thôi, lên xe tính.” A Luân nhanh nhẹn mở cửa xe, Bạch Vi và Ôn Hân xe tiên, Lưu San San và mấy cô gái khác cùng lên xe theo.
“A Dương, cô sếp của xinh thật đấy.” Nhân lúc khác lên xe, Từ Triết đột nhiên tới gần khẽ.
mỉm : “Ha ha, đúng là xinh thật.”
“Cậu và cô gì đó với đúng ?” Từ Triết nháy mắt với , mặt thì đầy vẻ sâu xa.
“Có cái m.ô.n.g ý, lên xe mau lên.”
“Đừng giả đò nữa, nếu tí chấm mút gì, đêm hôm khuya lắc khuya lơ, cô chạy tới ăn khuya với chắc?”
“Cô Ôn Hân, đến gặp Ôn Hân đấy.”
“Sao cô Ôn Hân ở đây?”
“ .”
“Không đúng, rõ ràng nãy cô nhớ Ôn Hân…”
“Thằng lắm mồm thế nhỉ, lên xe nhanh.” thấy mất kiên nhẫn, đẩy mạnh Từ Triết lên xe.
Sau đó, phát hiện Hoàng Lễ Thành vẫn đang bên cạnh, vẻ lúng túng .
“Ngây đó gì? Lên xe .” hất cằm về phía chiếc xe.
Mặt Hoàng Lễ Thành vẻ mặt như táo bón, khi rầu rĩ một hồi, mới áy náy : “Phương Dương, ban nãy ở quán bar… Chuyện ở quán bar, xin nha. cố ý , tại lúc đấy căng thẳng, nên buột miệng, đừng để bụng nhé.”