Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-01-27 13:26:57
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Súng.” với cô như chuyện gì: “Cướp từ tay đối phương đấy. Vừa kẻ đó b.ắ.n một phát nhưng trúng , tiếng la thảm thiết là của bọn họ, đánh hai tên thương, đang trói ở phía .”

 

Bạch Vi sờ sờ, xác nhận đó đúng là một khẩu s.ú.n.g thật thì lắc đầu: “Phương Dương, như quá nguy hiểm, ngộ nhỡ b.ắ.n trúng thì… Em dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.”

 

vô thức ôm chặt cô : “Yên tâm, nắm chắc mười phần mới tay, b.ắ.n trúng .”

 

“Chỉ sợ chẳng may thôi, đừng như … Không, nữa. Những đó là do Cung Chính Văn sai đến ?”

 

“Ừm, đúng hơn là do Cung Chính Vinh sai đến. Chắc em trai của Cung Chính Văn đúng , trả mấy chục triệu baht thuê đánh gãy chân tay .”

 

“Sao thể như ? Thật là quá đáng, , em gọi điện thoại về, tuyệt đối thể khoan nhượng cho loại như .”

 

Nói , quả nhiên Bạch Vi lấy di động bắt đầu tìm điện thoại. ngăn cản cô , để nhà họ Cung trả một cái giá nhất định là điều nên , bọn họ dám bất chấp Bạch Vi đang mặt ở đây, hề sợ sẽ thương.

 

Lúc tin tức gửi về nước, truyền đến tai nhà họ Bạch, cần nghĩ cũng bọn họ sẽ phẫn nộ như thế nào.

 

đột nhiên ý thức tới nhà họ Bạch chắc chắn cũng sẽ trút cơn giận lên đầu , bởi vì gọi Bạch Vi đến đảo Phuki, còn lái xe máy đưa cô lung tung nên mới khiến cô cũng rơi tình cảnh nguy hiểm.Hơn nữa, sự nguy hiểm xuất phát từ .

 

Có thể đoán nhà của Bạch Vi tất nhiên sẽ càng phản đối cô ở bên hơn, tiếc bất cứ giá nào, thậm chí sử dụng đến những thủ đoạn khác.

 

Nói cách khác, tương lai của và cô sẽ càng gian nan, sẽ đối mặt với nhiều trở ngại lớn hơn.Nghĩ tới đây, tâm trạng trở nên nặng nề.

 

Chuyện thể trách nhà của Bạch Vi , đổi , nếu một đứa em gái hoặc là con gái, mà con bé cũng ở bên một đàn ông thường xuyên đối diện với nguy hiểm như Bạch Vi, khả năng cũng sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm, cũng sẽ cực lực phản đối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-310.html.]

Mặc dù là trùng hợp, đúng lúc Bạch Vi cũng đến đảo Phuki, hơn nữa cô còn ngủ trưa, mà xe máy hóng gió nên mới cuốn chuyện .

 

khi cô ở bên thật sự đối mặt với nguy hiểm, thậm chí sẽ còn những nguy hiểm khác.

 

thấy cô xảy bất kì chuyện gì, cũng chìm trong sự hối hận và tự trách.Có lẽ, vốn nên tỏ tình với cô , cũng nên hôn cô . Giờ đây, sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.

 

Lúc , sườn núi vang lên tiếng hô gọi lạ lẫm bằng tiếng Xiêng La, hỏi nào ở chân núi , hẳn là cảnh sát đến. đáp mấy tiếng, kéo tay Bạch Vi chậm rãi lên.Không bao lâu , bốn bóng mặc đồng phục xuất hiện ở trong rừng, đang từ từ tiến đến gần bọn .

 

đặt tay lên khẩu s.ú.n.g ở bên hông, hô lên: “Các là ai?”

 

“Không động đậy, chúng là cảnh sát, mau xổm xuống, giao vũ khí của đây.” Mấy cảnh sát thấy động tác của thì vội vàng rút súng, nhắm .Nhìn họng s.ú.n.g đen ngòm, Bạch Vi nhất thời dọa đến mức mặt trắng bệch.

 

“Xin hãy cho xem thẻ cảnh sát của các , nếu , thể tin tưởng các .” gì hết, mà chỉ quan sát kĩ càng bốn mặc đồng phục , đồng thời hỏi bọn họ.

 

Một trong họ lấy một tấm thẻ giơ phía , đó xếp thành hình cánh quạt với ba khác chậm rãi tiếp cận.Đứng cách họ mười mấy mét, cố nheo mắt hết sức cũng tấm thẻ cái gì, nhưng hình dáng huy hiệu cảnh sát thì đó là cảnh sát đảo Phuki.

 

lập tức thả lỏng: “Chúng là khách du lịch, đừng nổ súng, ném vũ khí xuống đất ngay đây.”

 

chậm rãi rút s.ú.n.g . Bốn cảnh sát ở phía đối diện càng khẩn trương hơn, họng s.ú.n.g của họ đều nhắm . hướng nòng khẩu s.ú.n.g xuống , tránh để họ hiểu lầm, ném khẩu s.ú.n.g xa mấy mét.

 

“Ngồi xổm xuống đất ngay, hai tay ôm đầu, động đậy.” Vừa thấy súng, cảnh sát càng khẩn trương hơn.

 

giơ tay ôm đầu, từ từ xuống, đồng thời với Bạch Vi ở bên cạnh: “Ngồi xuống , cảnh sát ở đây dám gì em . Bọn họ cũng sẽ điều tra rõ sự việc, đến lúc đó sẽ nữa.”

 

Bạch Vi đáp “ừ” một tiếng, đó giơ hai tay ôm đầu chậm rãi xuống giống .

Loading...