“Phương Dương, bây giờ chúng … Chuyện của chính là chuyện của em, cần phân biệt rõ ràng như .”
“ mà nhà em chấp nhận , họ sẽ cảm thấy gây sự khắp nơi khả năng giải quyết rắc rối, chỉ khiến họ càng thừa nhận .”
“Em sẽ thuyết phục họ…”
nhịn mà ngắt lời cô : “Được , đừng khuyên nữa, chuyện nhất định do chính giải quyết. Em phòng nghỉ ngơi . Yên tâm, chuyện gì , cũng chừng mực.”
“Phương Dương…”
“Anh đang vội lắm, đây, em mau chóng về phòng nghỉ ngơi .” Nói xong, tiếp tục tranh luận với cô nữa mà vẫy vẫy tay rời ,Khi , phát hiện trong ánh mắt của Bạch Vi chút thất vọng.
quan tâm nhiều , A Việt và Thái đợi ở bên lâu lắm , Bansha và của ông còn đợi lâu hơn.
Trước khi lên máy bay, do Bạch Vi ở bên cạnh nên thể gọi điện thoại cho Bansha để hỏi rõ tình hình, chỉ nhận tin nhắn từ ông báo rằng Cung Chính Vinh túm.
Ngồi máy bay thể gọi điện, khi xuống máy bay thì Bạch Vi cứ kè kè bên cạnh , thể gọi điện thoại cho Bansha để nắm bắt tình hình.
Sau khi tạm biệt Bạch Vi, vội vàng thang máy, lấy điện thoại gọi cho Bansha. Bansha với , ông đang dẫn Cung Chính Vinh đường về Chiêng May.
Cung Chính Vinh bạn của Bansha chặn ở bên ngoài Chiêng Ray, lúc đó bên cạnh chỉ hai vệ sĩ chứ thấy của Đỗ Minh Hào.
Có lẽ ngờ rằng Bansha ở Chiêng Ray, cho nên tìm của Đỗ Minh Hào hộ tống rời khỏi đó.
Còn về vệ sĩ của , nhớ lúc tới quán bar của Bansha cảnh cáo chúng dẫn theo bốn gã vệ sĩ, đưa từ Hoa Hạ tới, nhưng Bansha rằng bên cạnh chỉ còn hai , hai còn khả năng tới đảo Phuki.
Cũng nghĩa là, trong năm kẻ lái xe máy đuổi theo và Bạch Vi, khả năng hai tên trong đó là của Cung Chính Vinh.
Sau khi Yako và bạn đồng hành của y bắt, hai tên vệ sĩ chắc chắn dám máy bay về Chiêng May, bởi vì sợ Yako khai chúng , e rằng kịp lên máy bay bắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-321.html.]
Cho nên, lẽ chúng sẽ chọn về Hoa Hạ bằng đường bộ, qua Lan Xang hoặc Đại Nam, tóm tới Chiêng May hội họp cùng Cung Chính Vinh nữa.
Chính vì bên cạnh Cung Chính Vinh chỉ mang hai nên bắt mới tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần hai chiếc xe chặn đường và xòe thêm vài khẩu s.ú.n.g là xong. Sau khi gọi điện cho Bansha, cũng xuống tầng khách sạn.
A Việt và Thái đang sô-pha trong sảnh khách sạn đợi .
“Đi thôi, chúng ngoại ô một chuyến.” vẫy vẫy tay với họ.
“Anh Dương, Cường , lúc ở đảo Phuki bẫy hả?” A Việt sóng vai cùng ngoài nghi hoặc hỏi.
gật đầu: “Ừ, bẫy, suýt nữa còn ăn đạn luôn.”
“Chuyện gì thế?”
“Kẻ địch từ Hoa Hạ, vung tiền mời năm gã vệ sĩ tới tìm , may mà chạy nhanh, trốn trong rừng rậm hạ gục hai tên, cướp s.ú.n.g mới tránh một kiếp nạn.”
“Đệt, kẻ thù gì mà đuổi g.i.ế.c tới tận bên ?”
“Người đó Bansha tóm , lát nữa hai sẽ gặp.”
“Đi thôi, xem thử coi rốt cuộc nó là thần thánh phương nào.” A Việt tỏ hứng thú, dường như đối với chuyện chuyện gì quá lớn, chỉ như chuyện thường ngày ở huyện.
Nghĩ thì cũng bình thường thôi, theo Đỗ Minh Cường bao nhiêu năm , ăn ở biên giới Xiêng La – Miến Quốc – Lan Xang, chắc chắn từng trải qua ít chuyện như thế .
So với A Việt trẻ tuổi phơi phới thì Thái tỏ bình tĩnh hơn nhiều, chuyện cũng biểu cảm gì, cứ lặng lẽ cuộc đối thoại giữa với A Việt, giống như đang đánh giá xung quanh một cách lơ đễnh.
Ngồi lên chiếc Mercedes Benz mà họ lái tới, A Việt và Thái lượt lên ghế lái và ghế phụ lái, lục tìm gì đó, mỗi moi một thứ đen sì.
“Anh Dương, cầm lấy , lát nữa để phòng chẳng may.” A Việt đưa khẩu s.ú.n.g tay cho ở hàng ghế là .
lắc đầu: “Không cần , đối phương chỉ ba thôi, Bansha trói , cần đến thứ .”