Dễ thấy, hôm qua, cảnh A Việt và Thái rút s.ú.n.g in sâu trong đầu họ.Chắc Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình đưa cho bọn họ mỗi một khẩu súng. Thấy , Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình lên tiếng chào hỏi, mà chỉ lạnh nhạt hệt như ngày hôm qua.
Còn Bạch Vi thì mỉm với : “Anh đến ? Ngồi ”.
gật đầu với cô , đó xuống chiếc ghế ở giữa đối diện với họ. A Việt và Thái thì thành hàng lưng .
“Ông Cung, giám đốc Bạch ông nghĩ một cách thể khiến hài lòng. Ông , để xem ông thể cho điều kiện gì nào?” Sau khi xuống, thẳng vấn đề.
Cung Thiệu Bình trả lời, vì một nhân viên phục vụ và rót nước cho giống như hôm qua.Chờ nhân viên phục vụ ngoài, Cung Thiệu Bình mới hắng giọng, : “Cậu Phương, tối qua, thương lượng với trong nhà và đưa kết luận”.
Nói đến đây, ông ngừng một lúc, đó giơ hai ngón tay với : “2 triệu, chúng thể cho Phương 2 triệu, điều kiện tiên quyết là Chính Vinh thả ngay”.
Nghe thấy , khỏi bật hỏi : “Ông Cung, 2 triệu mà ông là baht, tệ đô la?”
“Đương nhiên là tệ”, Cung Thiệu Bình tiếp: “ sẽ đưa cho 1 triệu, bao giờ Chính Vinh ngoài, sẽ đưa nốt còn ”.
“Những chuyện khác thì vẫn như những gì hôm qua, nhà họ Cung chúng sẽ truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa. Chính Văn và Chính Vinh tuyệt đối sẽ tìm Phương gây sự nữa, hai bên nước sông phạm nước giếng, liên quan đến ”.
Nghe thấy lời của Cung Thiệu Bình, xem nhà họ Cung đang cuống lên, một mực lôi Cung Chính Vinh ngoài tính tiếp .
Nếu cứ chần chừ nữa, chờ khi tòa án Chiêng May định tội thì lôi cũng khó. Trừ khi diễn cảnh hai em vượt ngục.Với mà , 2 triệu là con nhỏ.
Vả , nhận tiền cũng thoải mái, vì đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần cho .Nếu tính cả tổn thất khi mất Bạch Vi, họ đưa thêm nhiều tiền đến mấy cũng thể bù đắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-347.html.]
đồng ý, cũng từ chối, mà mỉm hờ hững: “Ông Cung, tính rõ từng món nợ với ông. Đến lúc đó, chúng bàn điều kiện tiếp ?”
Cung Thiệu Bình cau mày: “Cậu Phương cứ ”.
“Được, chúng bắt đầu từ Cung Chính Văn ”, sắp xếp suy nghĩ một chút, : “Khi và Cung Chính quen , đưa cho một khoản tiền và bảo tránh giám đốc Bạch , nhưng từ chối.”
“Sau đó, ngay ngày hôm , đến tìm Bansha, bỏ một khoản tiền thuê ông xử lý . Lúc đó, đang cùng một bạn là con gái. Bansha uy hϊế͙p͙ sẽ… gì với cô gái đó chắc ông cũng đoán , ông còn chờ họ chơi cô chán xong, sẽ cùng quẳng chúng xuống sông Mae Ping”.
“May mà cũng khá đánh đấm, nhưng lúc đó vẫn cực kỳ nguy hiểm. cũng tẩn ít, cuối cùng mới may mắn thoát một kiếp nạn. đó, bạn cũng dám chơi với nữa, cả thể xác và tinh thần của đều tổn thương một cách nhất định”.
“Vì thế, tiền bồi thường cho đó là 1 triệu. Ông Cung, nếu đổi là ông, suýt nữa dìm xuống đáy sông, còn thiếu chút nữa liên lụy đến bạn bè, khoản tiền bồi thường tính là nhiều nhỉ?” Nghe , Cung Thiệu Bình càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.
Bây giờ, ông hiểu tính rõ từng khoản là gì .Ông tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững : “Cậu Phương, cứ tính tiếp ”.
“Thế là ông Cung ngầm đồng ý 1 triệu đó nhé”, mỉm , thản nhiên tiếp: “Khoản thứ hai là Cung Chính Văn tống đồn cảnh sát, bỏ tiền để mua chuộc Natcha và các cảnh sát khác, vu khống cấu kết với Bansha tống tiền của BTT, bắt đồn”.
“Sau khi đó, cảnh sát định bắt thừa nhận tội tống tiền nên dùng đủ cách để hành hạ , ví dụ như cho ngủ, mỗi khi nhắm mắt , họ sẽ gõ mạnh cái chậu sắt bên tai ”.
Nói đến đây, vươn lên phía , ông chằm chằm, hỏi: “Ông Cung, cái kiểu sống mà c.h.ế.t cũng xong đó khiến con hành hạ đến mức phát điên, ông thể tưởng tượng mùi vị đó ?”
Sắc mặt của Cung Thiệu Bình khó coi, nhưng ông gì cả.
tiếp: “Đây là món nợ thứ hai, cũng tính cho ông 1 triệu thôi. Tiếp theo là…”