Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-02-04 05:26:59
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Việt ngẩn : “Làm thì lợi ích gì?”

 

“Đương nhiên là lợi ích”, Thái tiếp lời: “Không Dương , mục đích là cho nhà họ Cung thái độ và tính cách của . Anh chỉ cho nhà họ Cung một cơ hội, bỏ lỡ mất thì chỉ thể tự gánh lấy hậu quả. Như thì nhà họ Cung sẽ Dương dễ chọc , gây rắc rối cho cũng suy nghĩ thêm”.

 

Thái tán thưởng, con bình thường tuy ít lời nhưng thông minh, thể nghĩ đến vấn đề mà A Việt nghĩ đến, tố chất thế vượt quá phạm vi của một đàn em .

 

A Việt hỏi tiếp nữa, mà là chuyên tâm lái xe, hình như còn đang suy tư điều gì đó. dựa lưng ghế, hưởng thụ sự yên tĩnh như dễ .

 

bao lâu , bỗng nhiên A Việt hỏi: “Anh Dương, cần gọi điện cho ông Sangsu ? Ngộ nhỡ mắt mù, quyền lực cao hơn Natcha giúp nhà họ Cung thả Cung Chính Vinh thì ?”

 

“Tạm thời cần, yên tâm , mắt của những quan chức đều sáng, bọn họ tinh lắm”.

 

“Ồ.” Hình như A Việt chút hiểu, nhưng hỏi đến cùng, chỉ gãi đầu đó chuyên chú lái xe. thực sự vẫn phiền đến Sangsu, mỗi nhờ ông giúp đỡ một chuyện là sẽ nợ ông thêm một .

 

Đây là thứ khó mà trả hết nhất, trừ khi ép đến mức bất đắc dĩ. Bây giờ, chỉ cần mượn danh ông giương oai hùm là . Có lời nhắc nhở qua cuộc điện thoại , Natcha đương nhiên dám nhận tiền của nhà họ Cung, hơn nữa ông sẽ giúp giương cao cái oai của Sangsu một chút, sẽ nhắc nhở đồng nghiệp và cấp của ông rằng đằng chuyện tay Sangsu. 

 

Cứ như e rằng ngay cả đối tượng để đưa tiền Cung Thiệu Bình cũng tìm thấy. Cuối cùng, ông chỉ thể đến tìm .

 

Trong xe yên tĩnh trở , lấy di động mở WeChat, phát hiện Ôn Hân gửi cho một tin nhắn, về nước .Hôm nay là ngày cuối cùng trong hành trình du lịch của bọn họ.

 

Buổi chiều lúc luyện súng, bọn họ trong nhóm là chuẩn lên máy bay về nước, khi chỉ trả lời mấy câu đại loại như thuận buồm xuôi gió, đó thì xem WeChat nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-353.html.]

 

do dự một chút, tiện tay gửi một câu “về thì ” cho Ôn Hân. Chẳng mấy chốc, Ôn Hân trả lời WeChat, hỏi khi nào về nước. tạm thời vẫn , thể là hơn một tuần nữa, cũng thể là lâu hơn.Cứ như , chúng trò chuyện mấy câu quan trọng.

 

Không bao lâu , nhận một cuộc gọi của Đồng An Chi, hỏi thời gian ăn cơm với .Bữa ăn với Đồng An Chi đương nhiên sẽ từ chối.

 

Sau khi hẹn xong địa điểm, bảo A Việt chuyển hướng đến nhà hàng hẹn, đồng thời tìm cái cớ với Ôn Hân hiện giờ bận, đó kết thúc cuộc trò chuyện WeChat.

 

Từ ngày đó trở , cuộc sống của dần bình yên trở , bắt đầu vẻ khô khan vô vị, chủ yếu là rảnh rỗi đến mức buồn chán. 

 

Mấy ngày đầu còn , thi bằng lái, nhưng vì kinh nghiệm lái xe, hơn nữa mỗi ngày lấy chiếc Mercedes của Đỗ Minh Cường tập lái, thi lý thuyết xong chỉ cần tập lái xe hai giờ đồng hồ mà thôi, cho nên lấy bằng lái xe Xiêng La nhanh.

 

Trong mấy ngày , cuộc sống mỗi ngày của là ban ngày luyện súng, dạo khắp nơi với A Việt và Thái, buổi tối thì ăn cơm cùng Đồng An Chi hoặc Đỗ Minh Cường, chuyện công việc với bọn họ. Mỗi ngày A Việt và Thái cứ theo việc gì .

 

Bọn họ là của Đỗ Minh Cường, lương do Đỗ Minh Cường trả, nhưng thời gian đều thành đàn em của .

 

Hai ngày cùng, Đồng An Chi bắt đầu đưa xem đất đai, giảng giải cho thế nào để đánh giá một mảnh đất đáng tiền , đáng giá bao nhiêu tiền; thế nào phân tích một hạng mục thể kiếm tiền , nên kiếm tiền như thế nào, đáng để

 

Đương nhiên những điều ông giảng giải đều chỉ là lý thuyết thôi, những kiến thức thật sự thì tự học dần dần để tích lũy kinh nghiệm. ghi nhớ từng câu ông giảng giải đầu, đó thử tự phân tích, xem những báo cáo mà ông lấy .

 

bàn bạc với ông , đợi mấy ngày nữa ông về nước sẽ về cùng ông , đến lúc đó, ông sẽ bay tới Thịnh Hải với , ở đó vài ngày đó mới về Yến Kinh.

 

Tuy ông rõ, nhưng ông sắp xếp chuyện ở Thịnh Hải giúp , ví dụ như chi nhánh công ty ở Thịnh Hải của ông với vai trò gì chẳng hạn.

Loading...