“Ý gì đây?” Ông già cũng ngẩn , ánh mắt ông giảo hoạt.
“Hừ, tiểu tử, nếu thì đổi ý . cần ba…, , cần năm mươi vạn! Nếu đủ năm mươi vạn thì chuyện hôm nay xong .”
“Cái gì? Ông, ông thể như thế?” Tần Vũ đột nhiên cuống quýt hết cả lên, mặt cô hiện rõ vẻ phẫn nộ và bất lực.
“ .” Triệu Ánh Thu cũng hốt hoảng dậm chân.
“Bác đang giả vờ, cháu thể tố cáo bác.”
Nghe , mặt ông già trở nên khó chịu: “Muốn tố cáo ? Tuỳ! Các cô đ.â.m mà còn lý cơ ? Thêm nữa, đây là bạn cùng các cô đấy.”
Nghe Triệu Ánh Thu và Tần Vũ Diệp Thiên, trong ánh mắt bọn họ lúc chỉ khó hiểu và nghi hoặc. Diệp Thiên, rốt cục đang nghĩ gì? Diệp Thiên lên tiếng giải thích.
“Năm mươi vạn vẫn ít.” Hả? Trong chốc lát ai nấy đều đờ đẫn cả .
Năm mươi vạn còn là ít? Tên tên ngốc chứ?
“Diệp Thiên, …” Tần Vũ biến sắc, định lên tiếng nhưng Triệu Ánh Thu ngăn .
“Đừng gì, Diệp Thiên cách thì ?” Câu của Diệp Thiên càng khiến ông già sáng mắt lên.
Ông thấy Diệp Thiên thiếu tiền, lẽ nào hôm nay vận may tới , gặp một tên ngu ngốc nhiều tiền?
“Vậy xem, cần bao nhiêu thì hợp lý?” Ông già cũng đáp lời luôn mà thăm dò Diệp Thiên .
Diệp Thiên vẫn lắc đầu: “Tuỳ bác thôi!”
Tuỳ ? Tốt thế cơ ?
Ông già nuốt nước bọt cái “ực” lên giọng dò xét: “Hai trăm vạn? Nhiều ?”
Diệp Thiên lắc đầu: “Không nhiều.”
“Thật ?” Ông kích động suýt chút nữa kiềm chế mà nhảy dựng lên.
“Anh Diệp Thiên, như là quá ?” Thấy cảnh Triệu Ánh Thu cũng thêm bất lực.
“Phải đấy, đưa ông hai mươi vạn là quá nhiều cho ông , còn định đưa hai trăm vạn?” Tần Vũ tức tối dậm chân liên tục, cô thật sự tiến lên phía cắn cho Diệp Thiên một cái.
“Đương nhiên.”
Diệp Thiên lắc đầu lạnh lùng: “Hai trăm vạn cũng đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-423.html.]
“Không sai, nhóc chuyện đấy.” Ông già bật ha ha vội Diệp Thiên.
“Hai trăm vạn là do , lấy tiền .”
Diệp Thiên chỉ lắc đầu bình thản trả lời: “Tiền đương nhiên là , chỉ điều…”
Vừa , giọng Diệp Thiên càng lạnh : “Có điều, ông c.h.ế.t .”
Cái gì? Trong chốc lát, chỉ ông già mà tất cả những xung quanh đều ngây hiểu sự tình. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ càng ngơ ngác hơn. Diệp Thiên rốt cục đang chơi trò gì thế ?
“Sao? Cậu giở mặt ?” Ông già cau mày chất vấn.
“Đương nhiên là .” Diệp Thiên hề do dự.
“Thế thế nào?”
Diệp Thiên cúi đầu từ cao xuống: “Rất đơn giản, dùng hai trăm vạn mua cái mạng của ông.”
Xì xào! Xung quanh xôn xao, bỏ hai trăm vạn mua cái mạng của ông ? là ngang ngược quá?
Sắc mặt ông già trở nên khó coi đến cùng cực: “Tiểu tử, chơi đấy ?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Không! Một cái chân hai mươi vạn, bỏ hai trăm vạn mua lấy cái mạng của ông , lẽ nào còn đủ?”
“Đương nhiên, thêm hai trăm vạn cũng chẳng vấn đề gì.”
“Ông Đỗ bảo ông cho thông tin , thế tại ông đến?” do dự một lát, vẫn hỏi.
Bansha he he đáp: “Ông Đỗ đến , đang chuẩn các thứ phía . Quán bar hôm nay chỉ để chúc mừng khỏe , mà còn để ông Đỗ ăn mừng nữa”.
Ông dứt lời, âm thanh huyên náo trong quán lập tức biến mất.
Giữa sàn nhảy chiếm hết ánh sáng, đó một bóng chầm chậm .
Đỗ Minh Cường mặc áo vest đuôi tôm, mỉm tất cả ở đây. Dù Đỗ Minh Cường ngoài ba mươi, nhưng khi ông mặc bộ đồ lên, vẫn cảm thấy phù hợp một cách kỳ lạ, đây lẽ chính là khí chất của những ăn .
từng hỏi Đỗ Minh Cường là ông nhà họ Đỗ chống lưng, thế lực mạnh, là thừa kế danh nghĩa của nhà họ Đỗ, thế tại khi xưa lưu lạc tới mức cùng phòng giam với .
Sau , mới , thì lúc đó khi ở trong nước, Đỗ Minh Cường Đỗ Minh Hào hãm hại, thế nên mới kết cục đó.
Đỗ Minh Cường vài câu tùy ý ở bên , đó bảo mở đèn trong quán lên.
Đèn sáng lên, mới chú ý thấy chỉ Bansha trong quán, mà còn nhiều những gương mặt quen thuộc nữa.
Sangsu và Suchat cũng đến từ lâu, ông chủ bất động sản mới phất lên ở Xiêng La là Đồng An Chi, cũng chính là đối tác của Đỗ Minh Cường đương nhiên cũng đang với hai họ.