“Lại là Diệp Thiên?” Trịnh Hùng thấy hai chữ “Diệp Thiên” , giật thôi.“Sao ? Chẳng lẽ sợ ?”
Chu Mai thấy Trịnh Hùng như , ánh mắt ẩn hiện đôi nét khó chịu.
“Ánh Trung là con của đấy.”
“Em yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý tên đó.”
Trịnh Hùng cắt lời bà , an ủi dính sát với : “Không còn sớm nữa, mau ngủ , mai cướp cái tập đoàn Triệu thị đó về.”
“Hừ, thế còn .” Chu Mai hài lòng đáp lời, bấy giờ mới ngã giường.
Nhịp thở của Trịnh Hùng dồn dập, hai tay cũng sờ soạng khắp nơi.
Đang định nhảy bổ Chu Mai thì điện thoại vang lên.
“Ai ? Đêm thế còn phiền chuyện vui của .” Chu Mai khó chịu, bà hừ một tiếng.
Trịnh Hùng cũng đành dậy, thấy màn hình gọi điện, ông cau mày .
“Lâm Kha? Giờ gọi điện cho gì ?” Trịnh Hùng hừ một tiếng tỏ vẻ bực , nhưng vẫn ấn nút máy.
“Lâm thiếu gia, muộn thế , tìm việc gì ?”
Trình Hùng bình tĩnh cất lời, nhưng là Lâm Kha ở đầu dây bên gì mà khiến Trịnh Hùng ngơ ngẩn, đó sửng sốt, vui mừng, vẻ mặt xoay như chong chóng: “Thật ? Lâm thiếu gia, Nhị gia sẽ đến Vũ Thành thật ?”
“Đương nhiên , đích gọi điện thì còn sai ?”
Giọng Lâm Kha đắc chí vô cùng: “ ba một chuyến sang khu Đông Nam , hai mươi ngày mới thể đến đây. Trong thời gian , ông đừng rút dây động rừng, chờ ông tới tính .”
Trịnh Hùng , ngơ ngác một lúc, đó vội gật đầu theo: “Vâng , cứ yên tâm, chắc chắn sẽ manh động.”
“Tốt, thời gian đừng huênh hoang, chuyện gì thì gọi cho .” Lâm Kha nhắc nhở một câu, đó cúp máy cái rụp.
“Nè tên họ Trịnh , nãy chúng bàn bạc với mà? Chẳng lẽ định chờ lâu ?”
Chu Mai cuộc chuyện của hai , bà bực dọc thấy rõ.
Nào ngờ Trịnh Hùng hớn hở: “Em gấp gì, đợi Nhị gia đến đây thì Diệp Thiên chỉ nước chết, cả Vũ Thành sẽ là của chúng , ai buồn để tâm đến cái tập đoàn Triệu Thị bé tí nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-444.html.]
Chu Mai ngây , nghĩ kĩ thì thấy đúng thật: “ chẳng là dạo Lâm thiếu gia ầm ĩ với còn gì? Sao giờ chủ động liên hệ với ?”
Trịnh Hùng thế, ông lạnh lùng: “Em hiểu gì chứ, thằng nhóc đó chỉ mượn sức của để lấy sự khen ngợi của gia đình họ Lâm, về gia đình họ Lâm chứ nữa.”
Trịnh Hùng xong, ông vẫy tay hiệu, hình mập mạp của ông đè lên nữa: “Có em cũng hiểu, mau hạ hoả cho , nó, mấy hôm nay mệt chết.”
Khách sạn Holiday ngay trung tâm thành phố, khi mặt trời mới lên, Lâm Khuê gõ cửa phòng Diệp Thiên: “Thưa , Lang Thiên báo tin Lâm Nhị gia rời khỏi thủ đô, nhưng ông tới thẳng Vũ Thành mà đến khu Đông Nam.”
“Đông Nam? Thú vị đấy.” Diệp Thiên dõi mắt ngoài cửa sổ, chẳng thấy bất ngờ gì cả: “Đi Đông Nam tìm tên ? Cũng thôi, cũng xem xem kẻ thua cuộc tay mười năm nay tiến bộ .”
Lâm Khuê khom lưng: “Vậy còn Trịnh Hùng và Lâm Kha?”
“Chỉ cần chúng bước khỏi Vũ Thành thì chẳng cần để ý gì.” Diệp Thiên nhếch mép, tưởng chừng việc đều trong lòng bàn tay của .
“Vâng thưa .” Lâm Khuê lệnh, cúi lùi phía ngoài.
Diệp Thiên mặt , đang định pha một ấm thì điện thoại vang lên.
“Anh, Diệp Thiên, rảnh ? Em, em việc nhờ giúp đỡ.” Vừa mới bắt máy, giọng ấp úng của Triệu Ánh Thu vang lên.
Chắc một điều rằng, cô dùng can đảm của để gọi cuộc thoại .
“Anh đang ở khách sạn Holiday, cô cứ qua đây luôn .” Diệp Thiên một câu tắt máy, bước khỏi phòng.
Vừa bước đến cửa khách sạn thì một chiếc xe từ từ đậu ngay mặt Diệp Thiên.
Cửa xe mở , Triệu Ánh Thu thướt tha bước xuống.
Tối nay, cô mặc một chiếc váy xoè in hoa nhí, tóc xoã ngang vai, trang điểm thanh tú.
Dáng vẻ thướt tha của cô thu hút ánh .
“Anh, Diệp Thiên.” Triệu Ánh Thu bước , giọng cô thánh thót vô cùng, cô gọi xong vội cúi đầu xuống.
Trong mắt của cô đủ niềm vui cùng sự áy náy, trông phức tạp.
“Ừ, chuyện gì, em mau .”
Triệu Ánh Thu thấy Diệp Thiên vẻ gì là tức giận vì chuyện lúc , bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Em, một bạn của em từ thủ đô đến đây tìm em, thể sân bay đón cô cùng em ? Em một , thấy sợ.”