liếc mắt về một căn phòng, ngay khi đang tra hỏi gã đàn ông cầm dùi cui điện. Qua khe hở, thấy rõ cô gái tên là Chúc Mi đang bật điện thoại và đang thầm thì gì đó.
Đây cũng là lý do mà rằng sẽ báo cảnh sát, nhưng thật là báo cảnh sát ? Có thằng ngu mới tin những lời như .
Bây giờ là xã hội luật pháp, nếu phạm thì đáng trừng phạt.
Đây tất nhiên nội dung truyện chuẩn, chúng sẽ cập nhật sớm nhất trêи tâm linh 247.
Nếu hôm nay chúng gặp là mà là khác, khi khoa xương khớp của bệnh viện thêm một bệnh nhân .
Đám Dương Hưng Đông , cúi gằm mặt xuống.
Tuy chúng rõ ông cụ là thần thánh phương nào, nhưng thể ngang hàng với Diệp Thiên thế , chắc chắn là hạng tép riu tầm thường.
Rơi tay lão , e rằng cũng chẳng lành lặn gì mấy so với rơi tay Diệp Thiên.
“Thằng nhóc , vứt việc tay kẻ khác .”
Lão Mạc liếc Diệp Thiên, lắc đầu ngao ngán: “Thôi thôi, mấy cũng xếp hàng trụ cột kinh tế của Vũ Thành. ăn thì dáng ăn, giở mấy thói gì chi?”
Nghe thấy thế, vẻ mặt cả ba kẻ Dương Hưng Đông, Chu Khải Minh và La Quảng Phát hết xanh đỏ, hổ nhấc đầu lên nữa.
Năm đó, để thể bò lên cái vị trí hôm nay, chúng ít chuyện mất nhân tính, đây lẽ là quả báo.
Lão Mạc cả sáu kẻ , ánh mắt sắc bén của lão khiến khác dám thẳng: “Đi tìm Phùng Quốc Đào, rõ từng tội ác mà các , như thế khi còn thể giữ mạng sống đấy. Không thì chỉ một con đường chết.”
Giọng lão Mạc già nua, nhưng ẩn chứa sự khẳng định chẳng thể nghi ngờ.Đám Dương Hưng Đông thấy thế, lòng thấy sợ khiếp.
Phùng Quốc Đào là thị trưởng của Vũ Thành đó.
Vậy mà lão Mạc nọi nhẹ như mây bay thế , phận của chắc chắn vô cùng đáng sợ.
“Vâng , đội ơn hai vị khoan hồng, đầu thú liền đây.” La Quảng Phát doạ sợ vỡ mật, vội há mồm xin .
Suy cho cùng, thể giữ cái mạng may lắm .
“ , cũng đầu thú, cam đoan sẽ thành thực.” Chu Khải Minh là kẻ tiếp , ông sợ muộn sẽ khiến Diệp Thiên vui.
Dương Hưng Đông thấy hai kẻ đồng ý thế , cho dù ông cam lòng nữa cũng chỉ thể cúi đầu: “Nếu còn thể sống nốt phần đời còn , thề sẽ chuộc lầm gây .”
Cố gắng mấy chục năm mới đổi tiền tài và địa vị ngày hôm nay, giờ tan tành một đêm, nếu bảo tiếc thì là chuyện thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-445.html.]
đây chính là quả báo của bọn họ, quả báo đến muộn mà.
Bởi sai thì sẽ ngày trả giá.“Các ông chỉ năm ngày thôi, nếu vượt quá thời hạn, cũng chẳng ngại tự tay.”
Lúc Diệp Thiên mới bình tĩnh bật lời, xong, phẩy tay với bọn chúng: “Cút .”
“Vâng .” Cả sáu vội vàng lệnh, chẳng ai thời giờ để ý đến vết thương đầu gối nữa, bò lăn bò lết xuống núi Vũ Sơn.
Lão Mạc thấy núi Vũ Sơn tĩnh lặng hẳn, bấy giờ mới thở dài: “Sáu năm , cũng nên ngoài xem xem thế nào.”
Lão xong, về phía Diệp Thiên: “ thăm vài ông bạn già, một tháng , hẹn gặp ở thủ đô.”
Lão chờ Diệp Thiên trả lời, sải bước xuống núi.
Bóng lưng lọm khọm của lão dần trở nên mờ ảo, chẳng mấy chốc chẳng thấy dấu vết gì nữa.
“Thưa , giờ chúng ?” Lâm Khuê đến lưng Diệp Thiên, dò hỏi đầy cung kính.
“Ở Vũ Thành chắc cũng khách sạn của nhà họ Lâm nhỉ? Cứ chọn đại một phòng là .”
Diệp Thiên bước phía ngoài, bình tĩnh : “Nếu tìm , thì thể nào cũng kẻ sẽ nóng vội đấy.”
Lâm Khuê đặt hai phòng tổng thống ở khách sạn Holiday ngay trung tâm thành phố, đó về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Thiên ngay cửa sổ, đưa mắt ngắm hàng ngàn hàng vạn ánh đèn của Vũ Thành, trong ánh mắt của chẳng chút cảm xúc gì.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thiên nhếch mép, vẫy tay, cánh cửa phòng mở đầy nhẹ nhàng.
“Cậu nên đến đây.” Diệp Thiên cất lời với vẻ lạnh nhạt, cần cũng ai đến.
“Diệp Thiên, chúng thể hợp tác mà, theo nhu cầu đôi bên.” Lâm Kha ngay giữa cửa phòng, vẻ mặt của kiên quyết.
Tiếc là Diệp Thiên bình tĩnh lắc đầu: “Hợp tác với ? Cậu xứng ?”
“Anh!”
Mặt Lâm Kha khó coi vô cùng, ngờ tên Diệp thiên ngông như , là hợm hĩnh cùng cực: “Diệp Thiên, giỏi. nghĩ chỉ là thể đối kháng với gia đình họ Lâm ư? Ngây thơ quá đấy.”
“Ồ, ?” Diệp Thiên nhạt, trong giọng của tràn ngập sự châm biếm cùng xem thường.