Ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý với Chung Chính Nam.
Dù thì cũng giống như những gì Bạch Vi thường , oan gia nên giải kết, huống chi đây còn là chuyện vui.
vốn định dạo với Bạch Vi nhưng cảm, bây giờ tâm trạng của Bạch Vi cũng lắm nên kế hoạch đành hủy bỏ. Sau khi cuộc gọi ngắt máy, Vương Trung Sinh cũng lập tức gọi điện tới.
“Lâm thiếu gia, là Vương Trung Sinh.”
“Ừ, ông ”, Lâm Dật nhẹ thở dài, nhỏ.
“Từ 11 giờ đêm qua đến nay, Sở An Nhiên thành tổng cộng 5 tự thức tỉnh, trong đó 3 là phản ứng thức tỉnh ngắn hạn. Chỉ một lúc 4 giờ sáng và là tự thức tỉnh , cũng ý thức độc lập hơn nữa thể tiến hành trò chuyện đơn giản.”
“Ừ, đó thì ?”
“Nhân viên y tế của viện nghiên cứu đây là một dấu hiệu , ít nhất là thương tích hiện tại của Sở An Nhiên kiểm soát, nhưng nghĩa là vết thương sẽ tái phát , vì cần theo dõi thêm nữa, nhưng với tình trạng chảy m.á.u trong sọ và hôn mê bất tỉnh đó của cô , thì đây là một tin tuyệt vời ”, Vương Trung Sinh chân thành .
Trái tim đang căng thẳng của Lâm Dật cuối cùng cũng dịu đôi chút.
“Hơn nữa cho tới giờ tình hình nuôi cấy mô tế bào cũng khả quan, cộng thêm sự nỗ lực của bản Sở An Nhiên, tin rằng cô sẽ sớm khỏi bệnh thôi, xin Lâm thiếu gia đừng lo lắng quá”, Vương Trung Sinh thêm.
“Ừ, cô gọi điện cho từ trong phòng bệnh ? Không là phòng bệnh vô trùng ? Có thể gọi điện thoại ?”, Lâm Dật khó hiểu.
Nói thật lúc thấy cuộc gọi đến hiển thị của Sở An Nhiên, thì tim Lâm Dật suýt chút nữa b.ắ.n ngoài.
Cậu vẫn nghĩ tình hình của Sở An Nhiên vẫn dừng ở trạng thái tồi tệ nhất mà Vương Trung Sinh .
Vừa bỗng dưng cuộc gọi tới, vẫn dùng điện thoại của Sở An Nhiên để gọi, điều thật sự khiến Lâm Dật nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, nhưng may mắn chỉ là phen hú vía mà thôi, may mắn luôn đến sớm hơn ác mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-478.html.]
“Chuyện hả, đây là thiết liên lạc trong phòng bệnh vô trùng của sở nghiên cứu, ở đây một phòng giám sát ba chiều, thể rõ và nhận bất cứ tiếng ồn lẫn d.a.o động nhiệt năng trong phòng bệnh, chúng gọi cho từ trong phòng giám sát ba chiều , Sở An Nhiên chỉ cần giường nhỏ thì thể thấy rõ bộ”, Vương Trung Sinh giải thích.
Tiên tiến như hả… Lâm Dật gật đầu hỏi: “Vậy thì khi nào thể đến thăm cô ?”
“Chuyện …sợ rằng đợi khi thành nuôi cấy mô tế bào, qua một thời gian quan sát và xác định cô cần tiếp tục điều trị ở phòng bệnh vô trùng thì thể đến đây thăm cô ”, Vương Trung Sinh .
“Vậy , ông vất vả .”
Lâm Dật xong thì chuẩn cúp điện thoại.
“Chờ Lâm thiếu gia!”
Bên điện thoại vang lên giọng khẩn trương của Vương Trung Sinh.
“Sao thế?”
“À chuyện , một vấn đề vốn hỏi, nhưng chuyện liên quan đến danh tiếng của nên hỏi thử một chút, tối hôm qua đến nhà hàng băng chuyền Bách Hoa đúng ?”, Ngữ điệu của Vương Trung Sinh do dự, giọng cũng chút sợ sệt.
“Nhà hàng băng chuyền Bách Hoa?”, Lâm Dật cau mày: “ đến đó, ?”
“Ồ, thì , một vài bạn rằng hôm qua đại gia Trình tổ chức tiệc mừng sinh nhật vợ ở nhà hàng băng chuyền Bách Hoa, hình như nhắc đến tên , nên mới hỏi thử, nếu thì chuyện gì .”
Giọng điệu của Vương Trung Sinh rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn, ông cảm thấy rằng với tính cách của Lâm Dật thì nên dính thù oán cũ của những gia tộc lớn nhanh như thế, tuy rằng Hà gia sợ bọn họ, nhưng dù nhiều một chuyện bằng bớt một chuyện, Vương Trung Sinh chỉ đang nghĩ cho Lâm Dật thôi.
“Ừ, đến nhà hàng băng chuyền Bách Hoa, nếu chuyện gì cúp máy đây, còn ngoài”, Lâm Dật .
“Vâng, phiền Lâm Dật thiếu gia .”
Lâm Dật cúp điện thoại xong thì giường suy nghĩ một lúc. Cậu tạm thời cần lo lắng cho Sở An Nhiên, dù chuyện đều tiến triển theo chiều hướng , nhưng mà trong lời của Vương Trung Sinh rõ ràng ẩn ý, chuyện liên quan gì đến việc nhà hàng băng chuyền Bách Hoa , ông thể sẽ đến đó?